E đẩy điện thoại lên là 02h41’. Em nghe mưa rào rào, bõ công em trước khi đi ngủ vẫn cố gắng xuống lúi húi che cho cái xe phòng khi mưa ướt, em có một tài lẻ đấy là tài: ngửi mùi mưa, em ngửi thấy cái mùi ấy len lỏi từ những ô thoáng cửa sổ và cửa chớp, em thích cái mùi này, nó nồng nồng, oi oi nhưng lại man mát… mưa không lâu but nó làm em mãi không ngủ tiếp được. Rất hiếm khi e tỉnh giấc vào giữa đêm, cứ hôm nào bị tỉnh dậy là y như rằng hôm đó có chuyện j hoặc buổi tối lỡ uống quá nhiều nước


…tưởng rằng mưa vỗ về em, mưa động viên em, mưa làm mát và làm sâu giấc ngủ của em nhưng trái lại, mưa làm e không ngủ được, làm e bức bối, phải chăng với riêng em: mưa không đúng thời điểm?! Đôi khi trong cuộc sống cũng vậy, nhiều khi ở thời điểm này 1 câu nói là để bông đùa nhưng tại một thời điểm khác, cũng chính câu nói ấy lại trở thành những câu nói vô tình…như chính những cơn mưa: mưa không cần biết ta có thể bị ướt, bị ngập hay mất ngủ hay đại loại như thế…
…hình như hôm qua e mong chờ một điều j đó, một lời j đó khác cơ…có 1 vài điều không như í muốn của công việc…hình như hôm qua e cần 1 sự chia sẻ, 1 sự quan tâm về cái điều em đang băn khoăn cơ…hình như em phức tạp và thích được nuông chiều…em k thích ăn thua…hình như em cũng thích được dỗ dành; vỗ về người khác nhưng là theo 1 cách khác chứ không phải theo cái cách đành hanh và trẻ con của em…hình như hôm qua em có hơi buồn một chút và hình như hôm qua mưa đã vô tình?!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét