Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Hôm nay mới viết


Mình vừa đi qua một thất bại, nói là đi qua thì cũng chẳng đúng vì mình biết rằng nó sẽ còn ám ảnh và đeo đẳng mình thêm 1 khoảng thời gian nữa… Một sự thất bại có thể lường trước trong cái “môi trường” tiêu cực ấy. Bài học rút ra cho bản thân là không nên tự tin quá mức, không nên nhìn vào thực tế bằng con mắt bao dung vì nó nhiều khi phũ phàng hơn ta tưởng, và đôi khi sự cố gắng và thực lực cũng chẳng giải quyết được j…làm lại thôi!
Anh bảo: có anh bên cạnh mà, anh luôn ở bên cạnh em mà, em vứt mấy cái thứ ấy đi, anh chẳng cần, đừng suy nghĩ mà ảnh hưởng đến sức khoẻ, đến…dẫu sao em cũng đã làm hết sức mình…Tình cảm là thứ thuốc quý giá nhất giúp người ta có thể vượt qua mọi thứ. Sự quan tâm, những lời nói; cử chỉ yêu thương…bất kể thời gian khiến mình có cảm giác như luôn được bao bọc, chở che và luôn cảm thấy một niềm hạnh phúc vô bờ và khiến mình thấy cuộc sống mới đúng là một sự lựa chọn thành công của mình và sự thất bại kia bỗng nhiên nhẹ lắm, thậm chí nó còn xứng đáng để anh thưởng cho mình một buổi tối xem phim không theo lịch vào đúng ngày hôm đó.
Mỗi buổi sáng phải thức dậy để đi làm thật là khó khăn vì mình chẳng muốn một ngày dài dằng dặc, mình chỉ mong đến buổi chiều về nhà để có anh có em…sến quá đi mất...