Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Gia đình (29/6/2010)





Hôm nay là ngày gia đình Việt Nam . Mẹ đọc được cái title “thật hạnh phúc khi có gia đình” và mẹ nhớ đến gia đình của mẹ, nơi gắn với tuổi thơ và suốt thời đi học của mẹ. Nơi ấy, một khoảng thời gian dài đằng đẵng chỉ có mẹ, bà ngoại, cụ ngoại và bác Kim… những kí ức về gia đình sẽ mãi mãi trong tim mẹ: Mỗi ngày cụ ngoại đi chợ về lại có cái bánh sắn hay chiếc bánh rán đựng ở cái thúng và mẹ cứ chạy ra moi, moi mãi… những buổi sáng tinh mơ tiếng cụ cứ đều đều không ngớt “ Trà ơi! dậy đi học đi Trà ơi”…Những ngày bà ngoại chở mẹ dong duổi trên chiếc xe đạp cũ kĩ đi học, đi chơi, đi chữa bệnh…Những buổi sáng sớm, những buổi chiều mẹ cũng bác Kim đi hái rau, tưới rau, đi chợ…Những quả đấm nảy lửa của bác Kim…Những lá thư chất đầy thương yêu và nỗi nhớ của ông ngoại và bác Ngọc…tất cả, dù vui, dù buồn thì cũng sẽ mãi theo mẹ.
…Để đến tận bây giờ, khi mẹ cũng đã có một gia đình của riêng mẹ thì khi trở về nơi ấy mẹ vẫn còn nguyên giá trị và “quyền lực” như ngày nào. Với bà ngoại, bác Kim và bác Ngọc, mẹ luôn ở một 1 vị trí đặc biệt..ví như, trên tay mẹ đang phải bế Bông để cho Bông ngủ thì bà ngoại vẫn theo dõi từng tí một chỉ để xem mẹ ăn hết miếng dưa hấu này thì đưa miếng dưa hấu khác…hay như bất cứ lúc nào mẹ cũng có thể nhận được những lời hỏi thăm, những sự có mặt, sự giúp đỡ kịp thời của các bác…
…Trưởng thành rồi…mẹ cũng dần đảm nhiệm cái trọng trách đó là xây dựng, vun đắp và duy trì một gia đình, gia đình ấy giờ đã có thêm sự hiện diện của Bông – đã đúng nghĩa là một gia đình nhỏ: có Bố, có mẹ và có con…có đôi lúc mẹ cũng thấy tự hào vì mẹ cũng có thể tự mình tổ chức và sắp xếp một cuộc sống gia đình mà nơi đó tiếng nói của mẹ tương đối có giá trị…nơi mà hiện tại mẹ cũng cảm thấy có thể gọi là happy…Dù cuộc sống trước mắt còn tương đối là nhiều khó khăn khiến cho mẹ có đôi khi cảm thấy nản lòng và mệt mỏi nhưng mẹ hiểu rằng mẹ đã, đang và sẽ tiếp tục cố gắng để vươn đến một giá trị cao đẹp đó chính là gia đình. Nơi mà mẹ đi về mỗi ngày, nơi mẹ luôn háo hức trở về sau mỗi giờ làm việc - nơi ấy có Bố và có Bông.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét