Thứ Ba, 18 tháng 12, 2012

Ký ức (17/7/2008)


tự nhiên mơ một mình vào Đà Nẵng mà không cần đi với các anh. Nhưng hình ảnh trong mơ k phải ngôi nhà ấm cúng mà là một cảnh hoang tàn… dù biết thực tế là như thế nhưng sao ban ngày hình ảnh ấy và giấc mơ ấy cứ ám ảnh mình. Những j của quá khứ còn lại trong trí nhớ là những ký ức. Ký ức của mình với ngôi nhà trong Đà Nẵng là một ngôi nhà hình ống, trước của nhà có mấy cây na và mấy cây mai. Cửa ra vào là một cái cửa gỗ 1,2m, thấp hơn nền hè khoảng 20cm, mở cửa ra là một cái bàn uống nước thời xưa luôn2 được phủ khăn trải bàn hoa đỏ và một ấm nhỏ nước trà cùng mấy cái chén. Kế bên hông tay phải là cái phòng của bố, mình thích nhất cái phòng này, dù không có điều hoà như những gia đinh giàu có nhưng vào phòng mình có cảm giác mát lịm, nền không phải bằng đá hoa mà như kiểu xi măng láng í, nhưng hình như không phải, nền màu nâu đậm, rất bóng, mát lạnh và rất mịn, mình k biết là bằng j but chắc k phải xi măng. Bố có một cái bàn làm việc nhỏ, mỗi lần vào đó nếu chán mình có thể chui vào phòng cả ngày vì trong đó như một thư viện thu nhỏ, mình tha hồ đọc hết quyển sách này đến quyển sách khác hoặc đọc những lá thư anh em mình viết cho bố từ hồi mới biết viết thư…Bố có một cái giường khá rộng, trên giường luôn là chiếc radio cổ và một vài quyển sách. Đây cũng là hình ảnh cuối cùng của Bố với mình mà mình luôn nhớ…khi mình bay vào với Bố thì bố đã nằm trên giường trong chiếc áo bu-dong màu ghi xám (sau này trong những giấc mơ mình toàn thấy bố mặc chiếc áo này), tư thế rất thư thái, chiếc radio vẫn ở trên đầu giường và quyển sách đang đọc dở...chỉ có điều mình gọi khản cổ thì bố cũng không trả lời mình nữa…
Đi sâu tít vào trong là một cái cửa nhỏ đi ra bếp, ra sân giếng, nhà vệ sinh và một vườn cây cảnh..., vườn cây cảnh là thành quả lao động nghệ thuật của Bố, mỗi khi mình về bố lại say sưa giới thiệu những thế cây mà bố đã kỳ công uốn nắn và ý nghĩa của nó…khu bếp hơi bừa bộn vì thiếu bàn tay phụ nữ nhưng cũng khá đầy đủ, bố không đun bếp ga mà đun bếp dầu và bếp điện lò xo, cái mùi bếp dầu thật đặc trưng khiến mỗi khi ngửi lại mình lại nhớ đến hình ảnh bố.
Đôi khi, trong một khoảnh khắc nào đấy, những ký ức, những hoài niệm đẹp lại hiện về…có thể giấc mơ đã báo cho mình biết, ngôi nhà ấy giờ đã được san phẳng để chuẩn bị đón những khu nhà cao tầng của thành phố mọc lên thay vào đấy là một mảnh đất mà mình còn chưa biết mặt mũi hình thù ra sao và cũng chẳng có một chút kỷ niệm nào ngoài ý nghĩa là tâm nguyện tha thiết cuối cùng với tình thương yêu vô hạn mà một người cha liêm khiết, say mê nghiên cứu không màng danh lợi và rất đỗi thương người…để lại cho các con thân yêu.

1 nhận xét:

  1. Yến:Thôi thì hãy giữ mãi ngôi nhà hình ống ấy ở trong ký ức để những lúc lòng không muốn bình yên thì lại bước qua cánh cửa nhỏ để ru mình.

    Trả lờiXóa