Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

Lâu lâu lại viết.



Sau đợt ốm mà mẹ đã kể ở entry trước thì trộm vía 2 em khá ổn. Đi học ngoan, ăn tốt, chơi ngoan. Mẹ cảm giác đó là những ngày 2 đứa ăn bù lại ấy. Buổi chiều đi học về 2 đứa liên tục đòi ăn,uống. Từ 6h đến 9h đi ngủ mà 2 đứa phải ăn uống tới 7 lần í.




 Đến 24/5, cả 2 đứa lại ho, mẹ lại cho ra nhà ông Thắng khám và uống thuốc, nghỉ 1 tuần lại phải uống lại thuốc vì lần uống trước chưa dứt hẳn. Rùi vừa nghỉ đợt thuốc 1 thì cả 2 đi ngoài, đi sang cả đợt uống thuốc lần 2. Đến khổ. Lần nào đi ngoài cũng phải mất 1 tuần mới ổn. Mẹ cứ kiên trì với men tiêu hóa, hidrasex và cháo chuối xanh thôi, Hàng ngày vẫn gửi cô oleson pha sẵn. Thật ra thì 2 đứa chỉ đi ngoài 1,2 ngày đầu thôi, còn những ngày sau thì đỡ hơn. Ngày 10/6 dừng thuốc kháng sinh thì 1, 2 ngày sau em R lại ho, ho rất nhiều í, mẹ nghe sốt hết cả ruột. Có lẽ tại nằm điều hòa, rồi ở lớp nóng lạnh, mồ hôi...Lần này mẹ cảm thấy không thể cứ kháng sinh liên tục được. Mẹ nhận thấy phải dừng ngay khi có thể. Mẹ lại quay lại với bài thuốc đã rất hiệu quả với 2 đứa từ hồi bé là nước vo gạo và rau diếp cá. Trộm vía mẹ bắt đầu cho uống từ chiều tối t7 mà đến chiều t2 về là em R đã đỡ hẳn, và đến hôm qua là thứ 3 thì hầu như không còn ho nữa...Mẹ lại tự trách là sao cái đợt ốm nhiều lần trước mẹ lại không hề nghĩ tới bài thuốc này...Nhưng rồi mẹ nghĩ là những lần trước toàn sốt rồi nên mẹ toàn phải nghĩ đến bác sỹ thôi. Từ nay trở đi mẹ con mình lại cùng kiên trì với cách chữa bệnh không dùng kháng sinh mà mẹ đã cày và in thành sách "gối đầu giường" nhé.







Không kể ốm đau nữa, mục đích chỉ để sau này 2 đứa biết mình đã lớn lên như nào thôi. Mẹ kể  về những tiến bộ, những chuyện vui vẻ. Thời gian vụt nhanh kể từ khi 2 đứa đi học và cũng là những ngày mẹ con cùng trải qua những trận ốm. Dẫu vậy mẹ vẫn cảm thấy bình thường, miễn là 2 đứa vẫn chịu ăn, chịu chơi. Thấm thoát chúng mình cũng đã được già tuổi rưỡi rồi. Lắm lúc mẹ cứ nghĩ chắc cái ngày chúng mình sung sướng sẽ không còn xa nữa vì mẹ thấy bao nhiu khó khăn mà mình đều vượt qua mà vẫn cảm thấy nhanh thế kia mà.

Có lẽ vì nuôi con lần thứ 2 rồi nên mẹ không quan tâm đến cân nặng của 2 đứa nữa. Hình như từ ngày đi học đến giờ 2 đứa vẫn cứ trên dưới 10kg. 

Chị Love rất ra dáng và đâu ra đấy. Mẹ note luôn lại sau cho chị đọc

"Dạo này mẹ bị cuồng cái mặt này. Mặt cái đứa suốt ngày réo rắt mẹ ơi, mẹ Trà ơi hay đổi tông thì lại Trà ơi. Cái mặt lúc nào cũng cười tươi hết cỡ. Bé tí teo nhưng thể hiện cá tính rất rõ ràng. Cái gì của mình mới dùng và k cho người khác dùng. Ngồi xe phải ngồi đúng bên của mình (tự mặc định đấy là bên của mình) và dù nắng dù không cũng phải gạt mái che xuống thì mới chịu an tọa. Cái mặt buổi sáng luôn là người thức dậy đầu tiên và gọi R ơi, Bông ơi, mẹ ơi. Nếu chuông báo thức kêu mà mẹ k biết thì cái mặt ấy sẽ gọi: mẹ ơi và chỉ vào đt. Cái mặt rất biết nghe lời sau khi đc giải thích. Ví dụ bám mẹ lắm nhưng mẹ nói con ra nằm cạnh Bông để mẹ đi chợ mua.... thế là cun cút ra và k quên bonus thêm nụ cười. Hay khi đòi ăn cái gì k đúng giờ mẹ giảng giải là vui vẻ chấp nhận. Cái mặt biết gọn gàng ngăn nắp. Mỗi lần ăn xong ở lớp, cái mặt ấy tự biết giúp cô thu ghế cất đi. Ở nhà, nếu mẹ sai cất cái thìa thì biết cất vào cốc rồi đậy nắp lại. Dạo này mẹ sai cái mặt ấy đc khá nhiều việc khác nữa... thế nên là cứ yêu yêu cái mặt này ghê"







Em Rich thì mẹ cũng có thể sai em í được 1 số việc. Nhưng có lẽ vì là em út nên em í lằng nhằng hơn. Dạo này cũng ghê gớm cục cằn lắm. Chị Love dần dần là biết sợ em í rồi. Ở lớp thì em í lênh nghênh nghịch hết trò nọ đến trò kia... Thật đúng là không phải tay vừa. 
Đợt này 2 chị em cùng nói được rõ khá nhiều câu từ. Em Rich bình thường ít nói hơn chị Love. Em ấy hay gọi nhất là mẹ ơi, ba ơi, bà ơi...thế nhưng mà hát thì rõ hay " mẹ ơi tại sao...". 2 chị em cũng biết gọi mẹ mỗi khi buồn tè, buồn ị. Em R nhiều lúc cũng đáng yêu dã man. Có lúc mẹ đang mải đt, em í lại gần mẹ rồi lấy 2 tay ôm má mẹ lại và bảo mẹ ơi tè, tè ( thật ra là buồn ị lắm rồi) thế mà mẹ bảo chờ chị Bông đi lấy bô cũng vẫn chờ được 1 lúc lâu lâu.





Về chuyện ăn uống thì lúc nào mẹ cũng vẫn khen cái nết ăn của 2 em. Trộm vía từ khá lâu rồi 2 đứa đã biết ăn hoa quả miếng, bún miến mì...( trước 17th). Giờ thì rất thích ra ăn cơm cùng cả nhà. Chị Love cứ thấy ở ngoài lạch cạch bát đũa là đến gọi: mẹ, bế, cơm...

Dạo này oánh nhau cũng ác liệt, chiêu trò ưa thích là cắn sứt tay sứt chân nhau. Mà hơi tí thì mách nhau. Cu em cứ: mẹ ơi, đấy, kìa kìa...nghe rõ buồn cười mà rõ yêu í.

Đầu tháng vừa rồi chị Bông tròn 6 tuổi. Một sinh nhật bên các anh các chị nhẹ nhàng mà chị ấy cứ vui suốt thôi. Lớn rồi, biết mong chờ ngày sinh nhật. 








Trước đó thì mẹ cũng đã gặp cô hiệu trưởng trường cấp 1 để xin cho chị ấy vào lớp cô Sứ, cô mà chị đang theo học chữ. Đợt này nghỉ hè ở trường Mầm non rồi, hàng ngày chị ấy ở nhà viết 3 trang giấy, chơi với các anh, các chị và giúp mẹ 1 số việc lặt vặt. Vẫn háo hức với việc đi học 1 tuần 2 buổi. Chị ấy được cô giáo khen là viết nhanh và đẹp nên lại càng hứng thú. 
Mẹ mong 3 chị em luôn khỏe mạnh và ngoan ngoãn.


Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2015

Tổng kết giai đoạn ngắn và nhiều biến động

Mẹ không muốn viết về cái sự ốm của 2 đứa lắm nhưng mẹ note lại để có kinh nghiệm xử lý cho những lần sau. Đúng là 2 tháng vừa qua ( từ tết ra và kể từ ngày 2 đứa đi học) thì 2 đứa cứ ốm lien mien. Thật ra cũng chỉ là ho hắng thôi nhưng mà cứ lây dây như thế cũng khiến mẹ sốt ruột. Nếu từ bé khá ổn thì vừa rồi 2 đứa như ốm hết cho cả hồi bé ấy. Không biết bao nhiêu là kháng sinh vào người.  Chị Love 5 đợt uống, E R thì 4 đợt. Vẫn uống thuốc mà vẫn sốt, vẫn ho nên mẹ cho cả 2 chị em ra Xanh Phôn khám, kết quả là viêm phổi và bác sỹ chỉ định nhập viện. Bố bảo cho 2 em về BV Phố nối gần nhà bà ngoại cho tiện. Điều trị 7 ngày, 2 em được ra viện, ra được 2 ngày thì đều sốt và đi ngoài, 3 ngày sau thì c Love phải nhập viện lại do viêm phổi lại. Em Rich thì 7 ngày sau khi ra viện lại sốt. Mẹ lại đưa em vào viện ấy khám và chụp lại phổi thì bác sỹ ở đó kết luận là viêm phế quản và viêm A, chỉ định nhập viện nhưng lần này mẹ không nhập. Chiều về nhà mẹ đưa em ra nhà Ông Thắng – Viện NHi TW để khám. Phải nói em rất giỏi, từ chiều hôm trước e đã sốt 39 độ, hết hạ sốt rồi lại sốt. Ấy vậy mà em lên xe bus đi khám em hát ê a cả đi lẫn về. 2 mẹ con mình đi mất gần 5 tiếng đồng hồ, Ông Thắng cho thuốc về uống, trộm vía mẹ có thấy em đỡ. Phần chị Love, sau khi được ra viện (1/5), bác sỹ kê uống thêm 5 ngày thuốc nữa. Mẹ rất hy vọng sau lần này 2 em sẽ ổn.

Trộm vía tỷ lần là 2 em ốm những vẫn chịu ăn, chịu chơi và không quấy bố mẹ. Đợt nằm viện thứ 2 của chị Love thì mẹ chỉ vào với chị được từ trưa đến chiều tối, còn lại em ở với bố. Chả hiểu sao bình thường chị ấy bám mẹ như thế mà từ hôm sốt chị ấy lại chỉ bám bố. 2 bố con ở với nhau gần 1 tuần cũng thắm thiết ra phết. Mỗi lần mẹ vào thay ca lại có các bà, các bác, các cô khen với mẹ, nào là bố nó đảm đang, chăm con khéo mà nhanh nhẹn lắm, nào là giờ kiếm đâu ra người như thế nữa…
Có lẽ ốm để lớn vì mẹ thấy 2 em cũng thêm nhiều tiền bộ lắm. Các em nói được nhiều hơn, biết hơn. Em Rich mới được mẹ nhờ bác Kim húi cua để giải đen và trông cho rắn giỏi.


Mẹ đặc biệt nhận thấy Love là cô bé cá tính và tự giác cao khi chị ấy ăn ra ăn, chơi ra chơi, uống thuốc ra uống thuốc. Chị ấy có thể ngồi khí dung cả nửa tiếng đồng hồ trong khi chị Bông và em Rich nô đùa ầm ĩ trước mặt. Nếu ngó ngoáy tý chỉ cần bố mẹ nhắc nhở là lại đâu vào đấy.

Có những thứ đồ, nếu không thích hoặc không phải của chị ấy thì chị ấy nhất định không dùng. Biết nghe lời mẹ, biết làm một số việc mẹ sai như lấy cái này, cất cái kia hoặc đi vứt rác…Biết mách mẹ nếu em Rich hư…Đặc biệt còn biết gọi bố mẹ hoặc tự tụt quần ra ngồi bô khi buồn tè hoặc ị. Chị ấy cứ cười cả ngày dù ốm. Phạm lỗi gì mẹ mắng ra chạy lại ồm trầm lấy mẹ. Còn nữa, mấy hôm nay chị ấy ăn cơm rất tốt, ăn nhanh, nhai kỹ được khoảng nửa bát con cơm í. Bác Ngọc bảo: thế này thì cần gì ăn cháo nữa, nó ăn cơm như thật ấy. Giờ chị ấy cũng có thể nói 3 từ “ thơm mẹ cái”, Yêu mẹ lắm…và nói được rất nhiều từ 1, từ 2…Ở bệnh viện ai cũng khen chị ấy. Trộm vía chị ấy cứ ngoan và khỏe thế này làm gương cho em R.



Về phần chị Bông cũng có nhiều cái để mẹ note lại. Chị ấy đã bắt đầu làm quen với sự nghiệp học hành từ đầu tháng 5 này. Chị ấy thích đi học lắm lắm, mong từng ngày để đến ngày đi học. hào  hứng kể về việc học. Hôm qua được bố mua cho bàn học thì chị ấy sung sướng ra mặt và tự nói “ mong mãi cũng đến lúc có được bàn học”. Điểm của bài viết đầu tiên là điểm 7. Mong rằng lực học sau này của chị ấy cứ từ 7 trở lên là ổn.


Dạo này chị Bông cũng bắt đầu tự tắm. Ban đầu mẹ hướng dẫn và giám sát một vài buổi. Giờ cứ đến giờ là chị ấy tự đi tắm. Cũng từ lâu rồi chị ấy đi vệ sinh xong cũng tự biết rửa. Việc có em cũng khiến chị ấy trưởng thành hơn. Ngoài những lúc trêu em thì mẹ thấy chị ấy dỗ em khá là khéo, hát ru em ngủ, ôm ấp vỗ về em. Thời gian thấm thoắt, tròn tháng nữa là chị ấy tròn 6 tuổi. Mong chị ấy lúc nào cũng giữ được nhiệt huyết với học hành và luôn chân cứng đá mềm. Trộm vía chứ từ lâu rồi chị ấy cứ ho hắng g
khục khặc 1,2 ngày rồi lại tự khỏi. Đợt vừa rồi mẹ và các em ốm liểng xiểng như thế nhưng trộm vía chị ấy vẫn ngon lành.


Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2015

Tình hình học hành của 2 em.

Hôm nay là buổi học thứ 4 của 2 em. Trộm vía tỷ lần là 2 em đi học ngoan ngoãn, chả khóc lóc gì cả. Trái lại mẹ còn có cảm giác 2 đứa cảm thấy vui vì được đi học ấy. Cô giáo bảo trộm vía 2 bạn ấy ngoan lắm, e R thì ngoan vô cùng, chả khóc lóc ỉ ôi gì. C Love thì cũng ngoan nhưng thi thoàng vẫn đòi cô bế, chị ấy hay đi theo cô và nói " bà bế bé". Mẹ vẫn thường xuyên theo dõi camera, nhìn 2 đứa chơi ngoan, hòa nhập tốt mẹ thấy yên tâm lắm. Trộm vía đi học thế này mẹ lại thấy đỡ nhớ 2 đứa vì vẫn biết hàng ngày 2 đứa làm những gì. Hôm nay lúc các bạn lên giường hết rồi mẹ còn thấy chị Love đi loăng ngoăng khắp lớp. Có 1 bạn ngồi bô ở góc lớp chị ấy còn lấy cuộn giấy vệ sinh đưa cho bạn ( vì ở nhà mẹ hay sai lấy giấy cho e R mỗi lần ngồi bô mà). Yêu thế cơ chứ.

Đi học ngoan nhưng hôm qua Love ho nhiều, đến chiều thì sốt nên mẹ phải cho uống kháng sinh, R sáng nay cũng ho nhiều, phán đoán tình hình từ trước tới nay là 2 chị em không bao giờ 1 bị 1 thoát nên mẹ cũng cho R uống thuốc luôn. Sáng dậy sớm, mẹ nấu cháo cho 2 chị em ăn để uống thuốc rồi đi học. Lại trộm vía tỷ lần nữa là 2 đứa dù ho, ốm nhưng ăn vẫn được và không bị nôn trớ. C Bông ngày xưa mà thế thì ôi thôi: ăn khó, uống thuốc càng khó. Dù phải uống thuốc nhưng đi học vẫn ngoan, chịu chơi. Mẹ mong 2 đứa qua đợt ho này lại thật mạnh khỏe để chinh chiến trường lớp đều, ít nhất là bằng thành tích của chị Bông hồi trước:25/25; 24/25...



2 em bắt đầu đi học thì có vẻ cuộc đời chị Bông lại bước sang trang mới. Suốt 2 ngày chị ấy được đi chơi cùng bố mẹ, chị ấy sung sướng không kiềm chế được phải thốt thành lời: ôi, đời lại sướng rồi. Có lúc tự nhiên đang ngồi với mẹ lại nói: từ bây giờ thứ 7 2 em đi học thì mẹ con mình lại yên tĩnh mẹ nhỉ. Chết cười với chị ấy, nói thì nói vậy chứ t7 các em đi học chị ấy nhớ lắm, về đến nhà là hoắng lên đòi đón em về, con nhớ em lắm. 




Năm nay chị ấy cũng được nghỉ tết tới tận hôm nay mới quay trở lại trường. Cũng chả mấy nữa là bước vào sự nghiệp học hành nên mẹ sẽ cố gắng để những tháng ngày mầm non còn lại của chị ấy thêm nhiều niềm vui. Lắm lúc trẻ con nhưng lắm khi người lớn lắm. Khi nói chuyện biết dùng những liên từ: trong khi đó hay thật ra...Cũng biết tâm niệm là con phải học giỏi để còn dậy các em. Mẹ mong chị ấy luôn vững vàng vì biết làm chị cả sẽ có nhiều thiệt thòi hơn.

Thứ Tư, 25 tháng 2, 2015

Hết tết.



Loáng một cái thì tết cũng hết. Tết năm nay của nhà mình ý nghĩa hơn, vui hơn vì 2 đứa về được quê nội ăn tết với bà. Tính ra thì 2 em còn về quê lần đầu tiên sớm hơn chị Bông hồi trước. Mọi người đều nói rằng 2 em còn nhỏ quá, lại tay xách nách mang 3 đứa nhỏ cộng bao nhiêu đồ đạc, chưa kể về quê còn ốm đau nữa thì mệt lắm... nói chung đều nghĩ là không đi được.

Thật sự với mẹ thì thế nào mẹ cũng ok hết, hoặc là bố với chị Bông về, mẹ ở lại trông 2 đứa, hoặc là cả nhà cùng về...mẹ chẳng ngại gì hết.

Trộm vía đi lại di chuyển nhiều vì đường xa nhưng 2 em ngoan vô cùng, đi đường ngoan, về quê ăn ngoan, ngủ ngoan, chơi ngoan. Khục khặc ho hắng, mũi dãi tí những chả hề gì cả. 

Về quê, chị Bông tính toán 4 đêm thì ngủ với 4 người khác nhau, chị ấy cũng bám anh Hiếu, c Hạnh nên bố mẹ hầu như không phải bận tâm nhiều đến chị ấy. Bố thì cũng phải đi họ hàng, tảo mộ rồi việc nọ việc kia nên hầu như việc quản lý 2 em là mẹ. Bên cạnh đó thì có chị Hạnh giúp nữa. Mẹ tự hào là 2 đứa không phải bỏ 1 bữa ăn, 1 giấc ngủ nào cả. Thậm chí những hôm phải di chuyển thì mẹ cũng căn giờ để lúc dừng vào đúng bữa ăn của các con. Trộm vía 2 đứa vẫn luôn ngoan và hợp tác như thế nên có những lúc chỉ có mấy phút để ăn 1 bữa chính mà cũng ok.

Nhìn chung năm nay về được quê nội, bố mẹ cũng mãn nguyện mặc dù đi về có tốn kém xe cộ. Ông bà năm nay cũng già rùi, 2 đứa lại lần đầu tiên được về quê cha đất tổ. Bà nội yêu 2 đứa nhưng  già rồi nên k có điều kiện ra thăm. Mẹ cứ nhớ mãi hình ảnh bà lật đật đi mua trứng cho 2 đứa mang ra lúc xe gần chuyển bánh, bà thơm vội từng đứa 1 để tạm biệt. Lúc ấy thấy bà thật tội.

Sáng mùng 4 nhà mình ra tới bà ngoại, làm lễ hóa vàng và thế là hết tết. Hết tết đồng nghĩa với việc 2 đứa sẽ bước sang một giai đoạn mới là đi học. Ở nhà với bố thêm 2 ngày. Hôm nay (mùng 8 tết) 2 đứa chính thức đi học. Sáng nay lần đầu tiên bố chở cả 2 đứa trong lúc thức bằng xe máy, mẹ ngồi sau ôm. Trên đường đi 2 đứa rõ hào hứng, ra tới lớp cũng lân la chơi luôn. Bố mẹ ở đấy 1 lúc rồi đi. Mẹ đi làm mà lòng cứ canh cánh, lo 2 đứa buổi đầu tới lớp không biết thế nào, có khóc không...đến nỗi mải nghĩ mẹ bị chú công an tuýt lại vì chuyển hướng k xi nhan. Cô hiệu trưởng hnay lại trực tiếp xuống lớp 2 đứa để hỗ trợ mấy cô vắng. Cô thông tin liên tục với mẹ từ sáng tới giờ là 2 đứa ngoan vô cùng, không khóc 1 tí nào. Cô bảo chị Love hiếu động hơn và đáng yêu lắm, ăn bữa đầu tiên cũng hết cả bát cháo rồi, em R thì ăn không hết...Chẳng biết mấy ngày tiếp theo thì thế nào.

Lần này đưa 2 đứa đi học buổi đầu tiên mẹ không khóc như hồi đưa chị Bông đi học buổi đầu. Phần vì mẹ giờ đã là một bà mẹ từng trải rồi. Phần vì 2 đứa ngoan có cơ bản rồi. Nhưng phần nữa là vì mẹ rút ra từ chị Bông và luôn tâm đắc vì ngày xưa mẹ cho chị Bông đi học sớm nên chị ấy sớm tự lập, sớm thích nghi và luôn mạnh giỏi. 

2 đứa đi học tầm này cũng là hợp lý vì bà Xiêm có cháu rồi nên trông 2 đứa cũng k được tập trung nữa. 15 tháng là cũng lớn hơn hồi chị Bông đi học rồi. Đi học có cô, có các bạn, có môi trường tốt, thích hợp...nên mẹ nghĩ khi quen rồi thì sẽ ổn hơn trước nhiều. Đúng là trường ở quê nên lớp 2 đứa rộng thênh thang, sàn gỗ sạch sẽ. Mẹ mong 2 đứa sớm thích nghi với môi trường mới, luôn khỏe, ngoan và vui vẻ. 

Chủ Nhật, 1 tháng 2, 2015

Các em iu của mẹ.




Loáng 1 cái 2 em đã tròn 14 tháng rồi. Chạm mốc 14 tháng mẹ có 1 quyết định tương đối quan trọng với chị Love đấy là cai sữa. Mẹ thấy chị ấy nghiện ti trong khi mẹ cũng k còn nhiều sữa. Đêm hôm nhay mút khổ mẹ khổ con nên khi sức khỏe đã ổn sau 1 trận đi ngoài thì mẹ quyết cai sữa. Chiều thứ 2 về, như thường lệ, Love lăn ra đòi ti, mẹ bôi 1 ít becberin vào, ty cái Love nhả ra ngay...sau đấy thì mời ty cũng k ty nữa. Nhưng đến đêm ngủ thì chắc theo thói quen con vẫn tìm và lao vào ti mẹ, không còn cách nào khác, mẹ vẫn bảo con lêu lêu em ty đi rồi dỗ dành, chơi với con cho con quên. Chơi chán, con vẫn vật vã, tuy không khóc lóc nhưng con cứ vật bên này, vật bên kia rất là thèm thuồng. Rồi con mở em ty ra vuốt ve, ngắm nghía...Nhìn con, mẹ thương lắm. Sau khoảng 1,5 tiếng đồng hồ thì con ngủ tiếp, Đến rạng sáng thì con lại lao vào ty mẹ, lúc này bất chấp đắng con cũng mút lấy mút để (cuồng nhiệt để rồi chia tay), hihi.

Ngay đêm sau thì tự nhiên con sốt gần 39 độ. Ngoài sốt ra thì con không có bất cứ 1 biểu hiện gì cả: ăn ngoan, chơi ngoan, không ho, không mũi...cứ 3 đêm liền đều sốt, ngày thì không sốt, chơi bình thường...trên người xuất hiện nhiều nốt, người xuất hiện trước, lặn trước, mặt thì xuất hiện sau và lặn sau. Mẹ cũng lo lắng nhưng vì thấy con vẫn khỏe mạnh bình thường nên không đưa con đi bác sỹ. Trộm vía đến thứ 6 thì con khỏi hoàn toàn. Đêm con sốt, rồi còn thèm ti, mẹ đã nghĩ hay vì con nhớ sữa mẹ nên bị sốt...những phút yếu lòng, ti cũng hơi căng sữa, tí nữa thì mẹ thỏa hiệp hay cho con ti đến khi khỏi sốt. May là vẫn lý chí nên lại giảng giải cho con, lại chơi để giúp con quên đi. Đến đêm qua thì con gái đã ngủ cả đêm mà không mò gì tới ti mẹ nữa rồi. Sự nghiệp cai sữa đến hôm nay mẹ có thể nói là đã thành công. Từ nay chính thức chấm dứt giai đoạn bú mớm. Như thế nghĩa là con gái mẹ trưởng thành hơn, người nhớn hơn. Chả mấy mà chúng mình lại vi vu khắp nơi con ạ.

Tròn 14 tháng 2 đứa cũng biết nhiều hơn. Chị Love thì nói khá tốt một số câu như: Bà ơi bà, Hát bé bé bông ( bé bé bồng bông). Nhận biết được hết mọi người trong gia đình, biết được từng đồ vật trong nhà và mục đích sử dụng. Ví dụ thấy mẹ mắng chị Bông thì đi lấy roi mây. Mẹ nhắc c Bông uống Cimin thì Love đi lấy. Giờ mẹ cũng giảng giải khi nào con buồn tè, ị thì con ra bô ngồi nhé. Thế là lúc nào mẹ nhắc con buồn tè chưa, ra ngồi bô đi, nếu buồn sẽ tự động ra bô nhưng chưa biết tụt quần. Biết đóng cửa phòng mỗi khi ai ra vào mà quên....Và dù không ti mẹ nữa nhưng vẫn theo mẹ nhứt. 2 đứa còn biết làm con gà gáy, con chó kêu, con lợn kêu. Em Rich làm gà gáy còn biết giơ tay biểu cảm nữa cơ...

Em Rich tuy k biết nhiều bằng chị nhưng dạo này cũng người nhớn hơn rất nhiều, đã hiểu những lời bố mẹ nói và làm theo tuy không nhanh nhẹn bằng chị thôi. Em ấy vẫn hiền và nhường nhịn hết mức, bà ngoại bảo: thằng này đúng là đàn ông. À, dạo này em í cũng theo mẹ ra phết rồi. Đang chơi ở nhà ông bà mà thấy mẹ xuống đón là chạy lon ton vào đón mẹ. Yêu lắm ấy.

Cũng từ hôm tròn 14 tháng, thấy 2 đứa thèm và thích ăn cơm, cộng với quân sư của mẹ Yến nên buổi tối về nhà mẹ bắt đầu cho 2 đứa làm quen với cơm. Ôi chùi, rất là thích nhé.

Quả thật là nuôi 2 đứa hàng ngày nhưng mà mẹ vẫn thấy 2 đứa lớn lên trông thấy, mỗi ngày nhìn lại thấy người nhớn hơn, Love thì ra dáng hơn còn Rich thì đẹp trai hơn. Dạo này mẹ cũng ít chụp ảnh hàng ngày cho 2 đứa nên chả có ảnh mấy.

Trộm vía mẹ lúc nào cũng mong trời phật cho 2 đứa khỏe mạnh, vì 2 đứa sinh đôi nên cứ có vấn đề gì là cả 2 đứa cùng bị, may là không bị một lúc mà cứ hết đứa này sang đứa kia. Hồi 13,5 tháng c Love bị nôn, đi ngoài, sốt nhẹ thì 2 hôm sau em R cũng bị, tuy có nhẹ hơn nhưng triệu chứng thì y như nhau. Đêm hôm qua e R cũng hâm hẩm sốt, giờ mẹ chỉ mong đêm nay đừng sốt nữa.




Chị Bông giờ cũng tự giác hơn nhiều, nỏ nom đủ việc cho mẹ. Đợt này chị ấy ăn uống cũng khá hơn. Vẫn yêu các em vô bờ bến và đi đâu cũng chỉ muốn có các em đi cùng. Xung quanh chuyện bàn về quê nội ăn Tết, mẹ có nói với chị ấy rằng nếu mẹ và các em không về được thì mẹ cho Bông về cùng với bố nhưng chị ấy bảo: đi thì cả nhà đi không thì con cũng không đi. Hôm qua chị ấy lại hỏi bố: thế tổng kết lại thì mẹ và các em có về không để cả nhà về, hihi. Chị biết bảo ban, dạy dỗ các em đến nơi lắm, có hôm mẹ nghe thấy thế này:" Ngồi xuống, chị giải thích cho nhé: các em không được động vào phích nước với ổ cắm điện vì phích nước thì nó có nước nóng, sẽ gây bỏng, ổ điện có điện sẽ nguy hiểm...các em hiểu không". " Love, em có biết là mẹ đang đau bụng không, sao em lại đánh mẹ, e k thương mẹ à, lên xin lỗi mẹ đi rồi chị tha cho...". Tuy lúc cao trào có hơi lạm quyền 1 tí: giọng cao và cũng cho em ăn đòn:)). Đấy, lắm lúc ăn nói thì rõ già dặn nhưng lắm lúc thì vẫn còn tồ tẹt lắm. Chả là trường chị ấy phát động bố mẹ ủng hộ hoa cảnh, cây cảnh. C ấy về nói với bố mẹ rất nhiều lần, có hôm bố buột mồm bảo: các cô cứ lằng nhằng. Thế mà lên lớp kể y chang với các cô giáo, lại còn trước đầy đủ các cô cơ, thế mới oách, Bố là cứ xanh mắt mèo:D. 
Lắm lúc nhìn 3 chị em chơi với nhau, bảo ban nhau còn mẹ thì nằm bắn trứng, mẹ thấy cuộc sống thật đáng yêu và thấy mình có 1 gia tài thật lớn. Cả 3 đứa hiểu lòng mẹ, cứ ngoan, hay ăn hơi lớn, chăm học chăm làm cho mẹ nhờ nhé.

Thứ Tư, 24 tháng 12, 2014

Tèn ten ten, chào tuổi lên 2!

Thời gian trôi đi, bao nhiêu là sự kiện mà mẹ chưa kịp note lại. 2 em hôm nay đã gần chạm mốc 13 tháng với bao nhiêu là tiến bộ. Sau này 2 đứa lớn, biết đọc có khi lại thắc mắc là hồi xưa mẹ viết nhiều cho chị Bông mà giờ chả viết cho 2 đứa mấy. Mẹ 3 con rồi cũng có tí khác so với thời có mỗi chị Bông. Phần nữa công việc dạo này cũng bận rộn hơn, cuộc sống cũng nhiều lo toan hơn mà, hí hí.

Tính đến thời điểm này thì 2 em đã chính thức đi lon ton khắp xóm được rồi đấy. Chị Love biết đi trước em Rich (10tháng14 ngày), Em Rich thì sau sinh nhật 1 tuổi là biết đi.







Thời điểm này mẹ lại thấy mình nhàn rồi đấy, thứ 7 ở nhà với 2 đứa cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều vì 2 đứa thì vẫn ngoan vô đối, chịu ăn, chịu chơi. Chị Love tuy bé người nhưng trộm vía nhanh nhẹn lắm, từ lúc khoảng chừng 11 tháng là mẹ đã sai được chị ấy những việc lặt vặt như: lấy điện thoại, lấy gối để ăn măm, lấy hộp bánh…

Chị Love đặc biệt yêu mẹ như kiểu nghiện mẹ í ( nói quá lên tí cho sướng). Có hôm mẹ cho chị Bông đi chơi về, bước vào phòng mẹ chả cần phải nói gì, chị ấy lại gần, leo lên người mẹ rồi cứ thơm tới tấp vào mặt mẹ í, yêu ghê gớm. 




Chị ấy cũng đã biết nói 1 số từ: bà bà, mẹ, bế, bé. Có lúc bác Ngọc đang bế, chị ấy thấy mẹ thì nói: mẹ mẹ, bế…cái giọng cũng yêu cơ. MẸ đánh giá chị Love có cá tính từ nhỏ. Với chị ấy, ăn ra ăn, chơi ra chơi, uống ra uống (mặc dù bình thường rất hiếu động). Ăn cháo thì từ bé tới giờ vẫn luôn ngoan và nhanh, dạo này chị ấy ăn sữa cũng tốt lắm rồi, chỉ kém e Rich 1 tí thôi, mẹ dung cái thìa gầu sòng xúc cho, 1 lúc là hết cốc sữa.









Em Rich về mặt ngoại hình thì có nhỉnh hơn chị 1 tí teo nhưng lại chậm tiến hơn bà chị. Về mọi mặt, em í đều đi sau bà chị khoảng từ 1 đến 2 tháng. Em í từ nhỏ không ti mẹ nên cũng không quấn mẹ mấy. Nhiều khi nhìn mẹ như người xa lạ í, thi thoảng thì nhìn mẹ cũng gọi là có tí quen biết nhưng thi thoảng lắm cũng có lúc theo mẹ thắm thiết…đúng là có quan hê huyết thống với nhau.  EM í đặc biệt thích bố, chiều nào mà bố đi đón thì quấn vào theo, đêm nào ngủ nằm xa bố kiểu j nửa đêm cũng mò ra nằm gần rồi ôm ấp nhau. Nhìn mặt thì rõ là hiền nhưng lắm lúc cũng ghê gớm ra trò, kiểu như tức nước vỡ bờ là cũng oánh trả bà chị, cũng cáu bẳn ra phết, lúc nào tức quá, không kiềm chế được cảm xúc là vứt đồ rồi lên gồng và kêu. Ăn sữa thì tốt lắm, lâu rồi, mẹ cứ pha cho bình sữa là tự cầm mút, đến khi lọc sọc hết rồi có khi vẫn mút, ăn xong thì lồm cồm ngồi dậy. Ăn cháo cũng tốt nhưng mà lắm lúc lằng nhằng, vừa ăn vừa nghịch…










2 chị em lắm lúc đánh nhau nhưng nhiều khi lại tình cảm dã man, ôm nhau, thơm nhau, vui đùa với nhau.

30/11 vừa 1qua, mẹ con mình đã có một sinh nhật chung đầu tiên thật vui. Dù đã được xác định 365 ngày rồi mà đến hôm sinh nhật mẹ vẫn ngỡ ngàng vì cái duyên trời định cho 3 mẹ con mình có cùng 1 ngày sinh nhật đấy. Ngày hôm ấy buổi trưa cả nhà ăn uống, còn buổi tối các anh chị em cô cháu cùng thổi nến, ấm áp và vui vẻ.







Trước đó thì mẹ Yến và bác Huyền cũng chụp tặng 2 đứa 1 bộ ảnh ở Ecopark mẹ vừa post bên trên. Lần đầu tiên được ra ngoài, 2 đứa ngơ ngác, ít cười nhưng mẹ vẫn thích những bức ảnh này lắm ấy.

Lên 2 rồi, mẹ mong 2 đứa tiếp tục ngoan, thêm nhiều tiến bộ, luôn luôn khỏe mạnh để mẹ yên tâm công tác như bây giờ.





Không thể quên nhắc đến vai trò của chị cả trong entry này vì có vẻ như chị cả càng ngày càng làm tốt vai trò của mình. Chị Bông giúp mẹ được rất nhiều việc, ngày thứ 7 ở nhà trông các em có chị ấy trông cùng mẹ cũng nhàn hẳn ấy. Tuy vẫn hơi nghịch nhưng càng ngày, theo sự rèn giũa của mẹ chị ấy ăn nói lễ phép hơn, biết nghe lời và không mấy khi mè nheo.