Thứ Ba, 12 tháng 10, 2010

Tiến bộ mới




(mẹ lôi lại cái ảnh hồi bé của con)
Con gái đã đi học lại được sang tuần thứ 2. Cuối tuần trước mẹ lại được một phen hú hồn, mẹ đang đi khám sức khoẻ thì cô giáo gọi điện bảo con gái sốt. Vẫn biết trẻ con sốt nhiều khi chẳng vì nguyên do j, nhiều khi là vì răng lợi và thực tế thì Bông cũng rất nhiều lần tự sốt rồi tự khỏi và lại xuất hiện thêm một vài chiếc răng nhưng mẹ cũng không khỏi lo lắng vì mẹ quá sợ cảnh con ốm rồi.
Nguyên nhân sốt vừa do răng, lại vừa do con bị nhiệt. Hậu quả của 3 đợt kháng sinh đây mà. Khổ thân, đến người lớn nhiệt còn chả ăn nổi nữa là trẻ con. Hai ngày cuối tuần mẹ vật lộn với Bông vì Bông đau nên chả thiết tha j cả, đêm ngủ thì cứ 30’ lại dậy 1 lần vì đau, lúc nào cũng há mồm ra bảo me thổi (vừa đau thật lại vừa điệu nữa, mấy hnay đỡ rồi mà cứ k hài lòng cái j lại đau mồm, lại đòi thổi, he he). Bác Thuỷ cứ xót xa, vừa tối hôm trước bác đến chơi với con, con còn chưa khoẻ hẳn, hôm sau lại nghe mẹ bảo con bị sốt. Tổng cộng con đã có 11 răng, trong đó có 4 cái răng hàm to đùng, đang mọc thêm cái thứ 12.
Hôm qua mẹ bắt đầu cho B ăn cơm xay, kết quả có vẻ khả quan, mẹ thấy vui vui, Buồn cười nhất là lúc mẹ xuống để làm thức ăn cho Bông, mẹ vừa lấy cơm vừa lẩm nhẩm giọng cưng nựng “mẹ làm món cơm xay cho con gái nhé, con gái mẹ ăn ngoan để cho mẹ vui nhé” , hi, nói xong rồi tự cười 1 mình vì buồn cười quá. Thế mới biết TY của mẹ bao la thế nào, con hãy vì điều đó mà ăn ngoan, mạnh khoẻ, sau này lớn lên trở thành cô gái ngoan, biết nghe lời con nhé.
Về phần mẹ, hôm trước đi KSK định kỳ, thật vui vì mọi cái đều rất ổn, hình ảnh siêu âm cho thấy mọi bộ phận trên cơ thể mẹ đến thời điểm hiện tại đều ok. Thậm chí viên sỏi nhỏ thận phải của mẹ năm ngoái kiểm tra nhìn thấy ≈ 5mm, năm nay cũng tự biến mất rồi, may quá. Tuy nhiên tỷ lệ Cholesterol (CHOL) trong máu của mẹ hơi thấp, bác sỹ bảo mẹ suy dinh dưỡng, cần phải tăng cường ăn uống. Nhưng bác sĩ bảo trong thời buổi hiện nay thì tỷ lệ như vậy lại là quá tốt, hi. Còn kết quả đo mật độ xương thì chưa có, không biết mẹ có bị loãng xương không. Theo tử vi của mẹ thì cung mệnh rất được, mẹ càng về già lại càng khoẻ, hí hí, mình lại cùng hô khẩu hiệu " có sức khoẻ là có tất cả, không sức khoẻ là không có j" khà khà

Thứ Hai, 20 tháng 9, 2010

Chị Trang


Sáng nay bác Kim gửi cho mẹ mấy cái ảnh này của chị Trang, bất ngờ chưa? chị í vừa điệu đà lại nhìn rất tự tin. Mẹ luôn dành cho c ấy một tình cảm đặc biệt Bông ạ. Chúc chị ấy và a Bi có một Trung Thu thật vui vẻ!


Photobucket
Photobucket
Photobucket

Thứ Hai, 16 tháng 8, 2010

Tóc mới của mẹ


Mẹ show một cái ảnh tóc mới nè. Hy vọng sau sự thay đổi về tóc tai của mẹ sẽ là một loạt những thay đổi tích cực khác và cũng mang tính "ngoạn mục" như tóc,ka ka
Photobucket
Còn đây là quả ảnh mẹ ăn trộm từ blog của mẹ Yến. Ảnh chụp Bông và Dế hôm sinh nhật Dế. Tại mẹ k thể comment cho Dế được nên lôi về đây,,,sinh nhật Dế mẹ cảm thấy rất vui, cảm thấy được sự chu đáo và kỹ lưỡng của con mẹ Yến...Mẹ con mình chúc a Dế sang tuổi mới hay ăn mau lớn, thông minh, ngoan ngoãn và cùng chờ đón những sinh nhật đặc biệt tiếp theo nhé, ke ke
Photobucket

Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

Mẹ và các đồng nghiệp



Photobucket


Tác phẩm này là ý tưởng của bác Linh xuất phát bởi sự kiện không hẹn mà lên đấy là mấy chị em đều diện đồ đen. Đây cũng là gần toàn bộ chị em phụ nữ ở Công ty mẹ đấy. Mẹ xin giới thiệu: bên tay phải của mẹ là bác Lan ( mẹ bạn Nhím), cạnh bác Lan là cô Thuỳ. bên tay trái của mẹ là bác Linh và cạnh bác Linh là bác Toàn. Mẹ phải note lại để sau này Bông lớn xem thì còn biết tên các bác đống nghiệp một thời của mẹ ( đề phòng lúc ấy mẹ già lẫn cẫn nên quên tên mọi người) hí hí há há

PS: nhiều lúc bác Linh có những ý tưởng rất chi là hay và lạ với cả nhìn bác Linh rất trẻ nữa

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Phiếu bé ngoan đầu tiên



Photobucket
Hôm thứ 7 vừa rồi, trước khi về Bông được cô phát cho 1 phiếu bé ngoan và một gói bim bim, Bông ta tỏ ra rất thích thú và tự động ạ từng cô 1. Mẹ biết là bây giờ Bông chưa ý thức được giá trị của chiếc phiếu bé ngoan (bim bim thì có thể có vì nó đáp ứng cái nhu cầu ăn uống của con) nhưng mẹ vẫn cứ lưu giữ chúng một cách cẩn thận để khi nào con lớn con có thể tự hào về mình, he he, cuối cùng thì mới hơn 1 tuổi con gái mẹ cũng đi học như ai.
Hôm thứ 2 vừa rồi, 3h chiều mẹ đang làm thì cô gọi thông báo Bông bị sốt 38,5 độ. Mẹ phải đi đến lớp ngay, đến nơi con vẫn đang chơi. Mẹ đón về nhà cho ăn rồi cho ngủ, ngủ 1 giấc dậy là con k sốt nữa nhưng đêm lại hơi hâm hấp sốt nên sáng qua con nghỉ ở nhà, chiều qua khỏi BM lại cho đến lớp. Chắc là do chưa quen với giờ giấc sinh hoạt ở lớp, với lại ngủ được ít nên mới phát sốt lên hay như bác Linh tinh nói là : chán phát ốm lên. Hoặc cũng có thể một vài chiếc răng nữa sẽ nhú lên trong 1,2 ngày tới.
Hôm qua đến nhà bác Dũng ở HQV để gửi tài liệu của mẹ, về vẫn sớm nên cả nhà đi Fivimark. Bố xin cho Bông được bao nhiêu là bóng bay, về nhà tha hồ chơi

Photobucket
Photobucket
Photobucket
Photobucket
Sau này lớn chắc con gái mẹ cũng chăm làm, bây giờ suốt ngày đi lau nhà, thậm chí lấy cả miếng giẻ lau máy ảnh của mẹ để lau nhà.
Photobucket

Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010

Mẹ đã đỗ Luật sư

Mẹ vui quá, là lá la. Bây giờ đã rất muộn nhưng mẹ cũng phải note lại cái thông tin này ngay lập tức cho nóng sốt. Cái sự kiện này đã lấy đi quá nhiều lo lắng của mẹ...và mọi cái hôm nay đã được giải toả. Công việc 3 ngày hôm nay vất vả thì cũng đã hoàn thành. Tự nhiên lại nhiều cái vui thế. Mặc dù cũng chưa sử dụng đến thẻ hành nghề nhưng cơ mà mẹ vẫn cứ vui lạ.

Người mẹ báo tin đầu tiên là bố đấy, he he he. Thôi mẹ về với bố con Bông đã.

Thứ Tư, 26 tháng 5, 2010

Nặng lòng

Rời khỏi Nghĩa Tân mẹ thấy nặng lòng thế. Cái cảm giác gần như kiểu mới chia tay một mối tình í, cứ vô tình gợi lại là lại thấy nhớ, ví như hôm nay tình cờ nhìn vào cái tờ giấy có địa chỉ liên lạc ở đó mẹ lại nhớ...Mấy hôm mẹ cứ thẫn thờ, mẹ hình dung ra mọi thứ diễn ra ở Nghĩa Tân. Mẹ nhớ mọi người và mẹ thấy Bông cũng buồn buồn thế nào í. Chiều qua đi làm về mẹ bế Bông ra cửa hàng bác Thuý để gặp bác. Khi bác í xoè tay ra bế và Bông xà ngay vào thế là nước mắt mẹ rơm rớm mà mẹ ngại quá. 
Tối qua bà chủ nhà đến nói chuyện mà mẹ thấy chán quá, nói thật là mẹ nản lắm rồi. Mặc dù mẹ đã đàm phán để tránh đỡ một phần rủi ro cho mình nhưng sự vất vả là điều mà mình k tránh khỏi. Nói chuyện xong thì mẹ lại tặc lưỡi: thôi kệ, đến đâu thì đến...

(ảnh Bông hôm chuyển nhà, lúc ngồi trông đồ cùng chị Mai)

Thứ Hai, 24 tháng 5, 2010

Về nhà mới




Nghe cho nó hoành tráng và mong tới ngày được hiểu đúng nghĩa và sống đúng với niềm hân hoan của cụm từ này.
Mẹ không tả nổi cảm giác của mẹ, về đây sinh hoạt có thoải mái hơn nhưng mẹ cũng chả hiểu vì chuyển nhà mệt mỏi hay vì phải tiêu nhiều tiền quá mà mẹ cứ thấy có cảm giác chán nản. Chắc cái cảm giác này sẽ sớm qua thôi. Mẹ nói với bố rằng, Bông vất vả, phải cùng bố mẹ" lên rừng xuống biển". Hôm qua may mà mát trời chứ không thì khổ thân Bông lắm, phải lang thang không được đặt lưng cả ngày nhưng riêng khoản ăn uống thì mẹ vẫn đảm bảo k bỏ bữa nào (mẹ phải mở ngoặc ra không sẽ bị bác Thuỷ trách móc vì bác nói đi nói lại mà mẹ không đưa Bông qua). Bố bảo sau này bù đắp cho Bông đấy. Không hiểu con đã nhận thức được j chưa nhưng mẹ thấy Bông lúc nào cũng cần mẫn nghịch, lạ lẫm và háo hức, có vẻ cũng là một đứa trẻ biết thích nghi và chấp nhận hoàn cảnh?
Hôm qua có 2 bác và Dì Nhung sang giúp, nói chung mẹ chả thích chuyển nhà nhưng cứ trong mỗi sự kiện như thế, thấy sự hiện diện của những người thân yêu bên cạnh, ,mẹ thấy như được tiếp thêm nghị lực, thấy an tâm, thậm chí lại cứ háo hức...Tối qua xong việc mẹ ra Núi Trúc làm 300k thịt chó về liên hoan, ai cũng khen ngon, ka ka.
Chuyển nhà may mắn vào một ngày đẹp trời trong chuỗi ngày nắng nóng đến phát rồ khiến mẹ thoáng hy vọng về sự tốt đẹp.
à còn 1 việc này nữa: chuyển khỏi Nghĩa Tân mẹ cũng thấy buồn vì mọi cái đã trở nên thân quen với mẹ. Lúc đi bác Hàng xóm cứ chia tay tíu tít làm mẹ rơi cả nước mắt đấy, gần đến giờ về rồi mẹ lại thấy nhớ Nghĩa Tân thế.

Thứ Tư, 24 tháng 3, 2010

Mẹ buồn

Bà chủ nhà vừa gọi điện thông báo hết hạn HĐ lần này ( nghĩa là còn đúng 1 tháng nữa) sẽ lấy lại nhà để cho người thân ở vì người thân đang trong diện giải toả. Tâm trạng của mẹ là hẫng và buồn, thực sự thì mẹ hài lòng với cuộc sống ở đây về mọi cái và cả với hàng xóm tốt bụng. Tự nhiên tối qua nói với bố là nếu chuyển khỏi đây thì e buồn lắm, tiếc hàng xóm...và bố bảo: sống ở đâu quen đấy mà...Mẹ chưa thể hình dung được cuộc sống du mục của nhà mình sẽ dừng lại ở đâu nữa nhưng lúc này mẹ thực sự là buồn, nước mắt cứ trào ra...mẹ đang chán một số thứ thì lại thêm điều này nữa.
Duy nhất có 1 niềm tin hơi viển vông an ủi mẹ lúc này đó là bà thấy bói tháng trước mẹ đi xem nói, kiểu j mẹ cũng phải xuống tầng ở thì mới tốt được. Mọi cái với mẹ năm nay sẽ thay đổi và tốt đẹp, có rất nhiều lộc nhưng kèm theo 1 điều kiện là mẹ phải xuống tầng ở ngay lập tức.
Và mẹ hiểu 1 điều là mẹ sẽ lại học cách chấp nhận thôi, có hề j vì mẹ đã từng đối mặt và rồi chấp nhận những biến cố trong cuộc sống thôi mà. Biết đâu đây là 1 trong những sự kiện thay đổi trong 1 chuỗi những sự tốt đẹp sắp tới nhỉ. Nhưng mẹ thương Bông của mẹ.

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009

Khai trương máy ảnh và thử tay nghề chụp


Cuối cùng mẹ cũng đã tậu 1 em máy ảnh để thoả mãn khát khao ghi lại những hình ảnh đáng yêu của con gái mẹ:
Của 2 mẹ con mình:
Của 2 bố con Bông:
Và 1 phần nhỏ là phục vụ cho sở thích thanh lí của mẹ, đây là hình bố chụp trộm mẹ khi đang hào hứng thu dọn đồ vào bao, chờ tiễn sang tay cho chủ mới, he he:

Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

Chào mừng anh Bi


Vậy là anh Bi đã chính thức ra gặp em vào 17h35' ngày 8/11/2009, cân nặng lúc chào đời là 3,5kg. Bác Kim rất chi là vui sướng và toại nguyện. Mẹ em cũng thế, cũng mừng vui hân hoan còn em thì tí tửng anh là anh nhưng mà bé hơn em 5 tháng nhé, sau này em sẽ làm gương cho anh.
Hôm qua mẹ em bỏ em cả ngày với bác Xuyên để đưa anh về nhà đấy nhé. Được sự tín nhiệm của BM anh, mẹ em " vinh dự" được là người đón tay, đưa anh về nhà và bế thẳng anh lên phòng, sau đấy ai muốn bế ẵm hỏi han anh thì mới được. Ngày xưa chị Trang của anh cũng mẹ em đón tay đấy nhá.
Em chưa về thăm anh được, chúc anh hay ăn, chóng lớn, ngoan ngoãn...nếu anh ngoan, hôm nào em sẽ thu xếp về chơi với anh mà không phải đợi đến dịp gì đặc biệt cả. anh nhớ đấy nhé.
Chẳng có ảnh anh để post vì mẹ anh không cho dì Nhung béo " tác nghiệp", mẹ anh kiêng, hix

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2009

Dế cũng của mẹ


11h sáng nay khi mẹ đang cho em Bông ti thì bà ngoại Dế gọi điện thoại báo tin mẹ Yến đã sinh Dế bằng phương pháp mổ, bà ngoại con có vẻ rất bối rối vì bà mới sang đến HN lại nghe tin mẹ Yến phải mổ còn Dế thì ở phòng "đặc biệt" nên mẹ cũng không kịp hỏi nhiều và cố gắng chờ đợi đến trưa muộn thì gọi cho bố Tùng con để hỏi cụ thể nhưng cũng không ngồi yên được, đi khoe với bạn bè thân thiết của mẹ và thắc mắc về tình hình của mẹ con con... Vậy là mẹ Yến bị vỡ ối nên phải mổ và Dế bị sặc nước ối nên phải nằm phòng chăm sóc đặc biệt. Cuối cùng thì mẹ Yến và mọi người sau bao nhiêu ngày mong mỏi cũng đã được gặp Dế - một chàng trai nặng 3,6kg vào 9h sáng nay-ngày 12/8/09. Mẹ hồi hộp gặp Dế nên chiều nay muốn vào thăm Dế ngay nhưng bà ngoại và mẹ Yến bảo Dế chưa được về với mẹ. Vừa rồi khi mẹ cứ ngồi tưởng tượng xem Dế thế nào thì mẹ Yến nhắn tin: Dế được về với mẹ rồi, yêu lắm! mẹ hỏi dế giống ai thì mẹ Yến bảo chưa thấy giống ai cả, hehe. Và khi mẹ viết đến đây thì mẹ Yến lại nt: ...Dế trông cũng xứng đáng để Bông gọi bằng anh lắm, con còn ị phân su rồi cơ. Trộm vía, ị rồi là ok rồi.
MẸ nghĩ lại bằng giờ này tối qua mẹ Yến con còn vác cái bụng khệ nệ sang nhà mẹ, vẫn ngồi nói chuyện: không biết bao giờ sinh Dế? chắc là đúng ngày thôi? rồi lại sợ có khi quá ngày?rồi không biết có đẻ thường được không hay phải mổ....Trước khi về còn quay vào tạm biệt e Bông và nói: sinh Dế xong gặp lại Bông chắc lớn lắm rồi nhỉ!Mẹ Yến sợ nhất là phải mổ và mẹ thường động viên là người như mẹ Yến sẽ đẻ ngon lành mà dù có mổ thì cũng có vấn đề j đâu, có người còn chủ động chọn phương pháp này cơ mà. Tuy nhiên có một điều quan trọng là dù phải đẻ mổ, dù có thể phải chịu đau sau khi hết thuốc tê, dù có phải kiêng này, kiêng khác thì tất cả đều là chuyện nhỏ vì mẹ Yến đã mang Dế đến với mọi người. Bố mẹ vui mừng chào đón Dế, chúc mừng gia đình con và chúc con hay ăn, chóng lớn, ngoan ngoãn (chịu nằm cũi), he he
P/s: sở dĩ có cái tiêu đề trên là vì ngày 5/6/09 mẹ Yến cũng có một entry " Bông của mẹ" nên mẹ phải thêm từ " cũng" không mẹ mìn của con lại bảo bắt chước, hi hi

Thứ Tư, 29 tháng 4, 2009

Nghỉ lễ

Bắt đầu 1 kỳ nghỉ lễ, năm nay chẳng đi đâu cả, mình chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi và sắp xếp thôi. Sẽ dành ra 1 ngày để về Như Quỳnh. 

Thế là cũng đã làm được 1 việc đáng lo nhất đấy là chuyển nhà, chuyển về khu này thoáng mát, rộng rãi, không khí trong lành, chợ búa đều tiện cả. Sau đấy là việc mua đồ cho Bông về cơ bản cũng đã hoàn thành. Còn mỗi cái cũi và đồ đac đi kèm cộng với 1 số thứ linh tinh k đáng kể. Hôm qua lên Phùng Hưng mua tủ nhựa cùng tất cả những đỗ nhựa, tối về lau chùi và xếp quần áo của Bông vào vị trí, nhìn ngắm mà thấy vui ghê. Thời điểm này cứ làm được, sắm được thêm cái j là lại thấy người nhẹ nhõm đi phần nhiều.

Cuộc đời kiểu j cũng có những khó khăn và mình đang ở 1 trong những giai đoạn khó khăn, có một số cái muốn làm ngay nhưng đều phải chờ đợi...và mình thì đặc biệt k muốn là người thất hứa với bất kỳ ai dù đó là người thân.
....
Thôi về không chồng lại đợi.

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2009

Ước


Sau buổi nói chuyện hơn 1h đồng hồ ngày hôm qua thì mình nhận thấy có vô số hàm ý ở trong đó. Thú thực khoảng thời gian này mình không có hứng thú với những j diễn ra hàng ngày. Thể trạng mệt mỏi, tâm lý thay đổi cộng với vô vàn những suy nghĩ lo lắng khác khiến mình bị chi phối hoàn toàn. Chiều qua ăn bữa lẩu rất ngon nhưng mình vẫn không khỏi nghĩ về điều ấy, mình đã muốn chia sẻ, muốn tâm sự nhưng không có cơ hội?
Có lẽ mình đang nghĩ đến 1 sự thay đổi nhưng không phải ngay lúc này mà sẽ là lúc mình thực hiện xong sứ mệnh thiêng liêng? chả biết đến lúc đó sẽ thế nào?
Đêm mất ngủ đêm dài lê thê và bứt dứt khó chịu đến kinh người: một chút buồn, 1 chút tủi, 1 chút lo lắng, 1 chút lạnh, 1 chút nóng…mỗi thứ một chút, một chút thôi cũng đủ hành hạ người ta đến ghê gớm. Sáng nay bụng đói và bị hành xác trên đường 1 trận, giờ thì tai ù đi và tiếng nói không rõ nữa, sao lại mệt mỏi thế này?
Ước mong tình trạng này sớm qua đi!
Ước mong một mái nhà ổn định và có thể làm bất cứ điều j mình muốn!
Ước mong mọi lo lắng sẽ sớm qua!
Ước mong con luôn mạnh khoẻ!
….!

Thứ Ba, 10 tháng 2, 2009

Thèm phở điên cuồng


Thèm 1 bát phở quá, món ăn khoái khẩu của mình. Lâu lắm rồi chả được ăn một bát phở buổi sáng. Nếu như hồi chưa lấy chồng sáng nào mình cũng thong thả, hít hà một bát phở trước khi đến cơ quan thì bây giờ nó trở thành quá xa vời, bởi thay vào đó là việc đi chợ và nấu cơm ăn sáng cộng ăn trưa, hu hu. Với lại ăn phở nhưng không phải chỗ nào cũng ăn mà phải là phở quen nhưng ngặt nỗi phở quen bây giờ lại quá ngược đường. Với lại chẳng lẽ nhà có 2 mống, cơm nước xong xuôi rồi lại đi ăn phở 1 mình. Hôm nay thèm mùi phở quá phải ăn 1 gói phở ăn liền nhưng mà chán không thể tả được nên lại càng thèm một bát phở tươi, ngày trước thậm chí trước khi đi ngủ nghĩ đến sáng mai dậy đi ăn phở là thấy hưng phấn hết cả người lên rồi… Thế mới biết lấy chồng có khi là từ bỏ 1 vài thói quen, thế mới biết hình như mình cũng là mẫu phụ nữ lý tưởng, biết dẹp bỏ và hy sinh những sở thích cá nhân để chăm lo cho chồng đấy chứ, hí hí

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Hôm nay mới viết


Mình vừa đi qua một thất bại, nói là đi qua thì cũng chẳng đúng vì mình biết rằng nó sẽ còn ám ảnh và đeo đẳng mình thêm 1 khoảng thời gian nữa… Một sự thất bại có thể lường trước trong cái “môi trường” tiêu cực ấy. Bài học rút ra cho bản thân là không nên tự tin quá mức, không nên nhìn vào thực tế bằng con mắt bao dung vì nó nhiều khi phũ phàng hơn ta tưởng, và đôi khi sự cố gắng và thực lực cũng chẳng giải quyết được j…làm lại thôi!
Anh bảo: có anh bên cạnh mà, anh luôn ở bên cạnh em mà, em vứt mấy cái thứ ấy đi, anh chẳng cần, đừng suy nghĩ mà ảnh hưởng đến sức khoẻ, đến…dẫu sao em cũng đã làm hết sức mình…Tình cảm là thứ thuốc quý giá nhất giúp người ta có thể vượt qua mọi thứ. Sự quan tâm, những lời nói; cử chỉ yêu thương…bất kể thời gian khiến mình có cảm giác như luôn được bao bọc, chở che và luôn cảm thấy một niềm hạnh phúc vô bờ và khiến mình thấy cuộc sống mới đúng là một sự lựa chọn thành công của mình và sự thất bại kia bỗng nhiên nhẹ lắm, thậm chí nó còn xứng đáng để anh thưởng cho mình một buổi tối xem phim không theo lịch vào đúng ngày hôm đó.
Mỗi buổi sáng phải thức dậy để đi làm thật là khó khăn vì mình chẳng muốn một ngày dài dằng dặc, mình chỉ mong đến buổi chiều về nhà để có anh có em…sến quá đi mất...

Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2008

Ngộ độc thức ăn


Quanh đi quẩn lại thì những niềm sung sướng cũng xuất phát từ ăn uống mà những điều đau khổ cũng bắt nguồn tự ăn uống mà ra. Trưa nay ăn phở cuốn, phở chiên phồng và u một cốc sữa chua, sau đó về cơ quan ăn mấy múi mít thì sự lạ bắt đầu: bụng đau quằn quại, mồ hôi túa ra như tắm, người không còn tý sức lực nào…nhìn bộ dạng lúc ấy thật là tha hoá, biến con người ta từ một "trí thức thanh tao" thành một kẻ đầu bù tóc rối và cận kề cái chết…đúng là miếng ăn là miếng nhục…tưởng phải đi cấp cứu ngay lập tức...

Đấy, cứ tưởng bình thường lại hoá không bình thường, nhiều khi muốn tốt cũng không được mà muốn xấu cũng chẳng xong. Cứ phải chung sống với cảm giác khó chịu…và nơi tưởng như êm ái tuyệt đối lại là nơi châm ngòi nổ…
Mình thấy buồn…mai mất điện lên kế hoạch giải sầu…
P/s: nhìn cái pic này lại thèm ra biển chổng m...

Thứ Ba, 15 tháng 7, 2008

Nhím con


Seri hình ảnh này là để gửi tặng cô Yến dịu dàng nhân dịp cô Yến mua cho Nhím cái váy mới này. Trước tiên, cho Nhím gửi lời cám ơn cô Yến. Chúc cô Yến luôn mạnh khoẻ, xinh tươi và cười thật nhiều ạ!
Sau đây là 1 số thành tích của Nhím con:
- Nhím bây giờ đã phân biệt được ai là người nhà của mình và phân biệt được đồ của từng người rồi: chẳng hạn cô Trà về là nhận luôn...rồi thì xe nào của bố, của mẹ, của bác Ngọc, của cô Trà...
- Nhím đã nói được khoảng 5 từ: Chìa hoá của cô Trà or cô Trà lại cười cháu ồi...ui, cái giọng nghe thì thôi rồi, buồn cười đến nỗi cô cứ đi đường mà nghĩ đến lại tủm tỉm cười 1 mình.

- Nhím biết khoe ty và khi vạch nách ra mà thấy ty là Nhím bảo: ty này, ty này và cười dé lên:hé hé...trông đểu vô cùng í
.
...
còn nhiều lắm, ngồi kể thì cả ngày không hết nên Nhím dừng thôi...
Nhím chúc các cô chú một ngày làm việc không hóc nhè, hi hi

Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2008

vuivui


Sáng nay rất chi là buồn cười nhá. Mình ăn xong 01 bát phở, mình nóng đổ mồ hôi, hình như nó tác động đến 1 số dây thần kinh nên mình chẳng nhớ j nữa, cứ thế là phóng xe đi. Ra đến đường cứ thấy mình lạc lõng, hoá ra là quên đội mũ bảo hiểm. Đang loay hoay tìm chỗ đỗ để đội mũ thì Yến điên đi qua bảo: con điên...mình vẫn cứ lơ ngơ 1 lúc mới nhận ra Yến điên?
Vừa đến cơ quan thì bà chị alo rủ đi cafe, je je. Đi cafe lại có quà mới sướng chứ, món quà có vẻ là rất okie...Hàng cafe cạnh hàng bán đồ chơi trẻ em, thế là mình mua cho Nhím 1 em búp bê. 1/6 này Nhím có 1 bộ xếp hình và 1 em búp bê rồi. Chắc nàng ta thích lắm, quả này cô Trà lại được thơm mòn má đây.
Về đến cơ quan đọc entry mới của Yến thấy lâng lâng khó tả...
Rồi lại được khen là dạo này béo, mà lời khen này là hơi bị chính xác đấy. Chả là chú phó tổng mới đi biệt phái khoảng 2 tuần, chú gặp lại mình và nói thế..
Những niềm vui cứ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2008

ăn uống


Tạm thời vứt cái vụ SCR lại đã, viết về cái sự ăn uống cho nó có mùi ẩm thực
. Dạo này ngày chỉ được ăn có 1 bữa cơm thôi. Chẳng phải vì lạm phát, vì giá cả leo thang hay vì thu nhập kém mà phải ăn uống đạm bạc...suy cho cùng là vì cái sự lựa chọn của bản thân. Đôi khi người ta phải đặt mình vào một sự lựa chọn nào đấy để tìm cho mình một phương pháp tối ưu.

Thời gian gần đây lại thấy ăn mì tôm hộp ngon ghê gớm. Sự thật là như thế, hồi mới đầu mình k nuốt nổi thế mà bây giờ mình ăn đến giọt nước cuối cùng
. Ai nhìn vào mồm cũng bảo: Nhìn Trà nó ăn mì tôm ngon thế! Vâng! Em ăn j chẳng ngon, kể cả những thứ không ngon, kể cả khi đã no nê nhưng nhìn e ăn vẫn cứ ngon… Mà đúng thế thật. Có lẽ ông trời sinh mình ra là đã gắn bó và duyên nợ với cái nghiệp ăn uống. Thế nên những câu chuyện li kì hấp dẫn nhất cũng đều gắn với ăn uống, ke ke.

Vì là buổi trưa chỉ ăn uống thế thôi nên sáng ra là cứ phải ăn thật no và đủ chất. Thường thì mình ăn phở hoặc bún móng giò (cái thứ này dễ ăn mà lại nhiều chất và nhiều…
). Có sáng mình lại chơi một bát bánh chay, 1 túi xôi và ăn thêm mấy miếng chè bà kho, kỷ lục ăn đồ ngọt của mình cũng khá cao (nghe bảo ăn đồ ngọt nhiều là sẽ sinh con trai). Trưa nay ăn mì cũng thấy ngon ngon quá cơ, vừa ăn vừa nghĩ ăn xong sẽ ăn thêm 1 gói phở nữa. Thế cơ mà ăn xong thì hoa quả đã sẵn sàng, lại làm hiệp 2 rồi chăn chiếu để ấp ủ những giấc mơ ngọt ngào và nhằm đảm bảo sức khoẻ, tái sản xuất sức lao động để phục vụ cơ quan, đơn vị và đoàn thể…Phải mỗi cái tội không chịu được điều hoà nên cứ dặt dẹo suốt.

Kể ra nhiều lúc cũng thèm và nhớ cơm da diết nhưng mình quyết nói không với cái thứ cơm hộp lùng nhùng, có mỗi cái hộp mà lây nhây mỗi thứ một tý, rồi thì mùi mắm, mùi hành mà chẳng biết quá trình chế biến rồi vận chuyển có thêm j nữa k…ôi, mình nhìn đã chẳng muốn ăn rồi.


Buổi chiều đã đến, một số thứ đồ ăn đang mời gọi mình, cũng khá là hấp dẫn đấy, but giờ thì mình tạm gác lại công cuộc ăn uống để bắt tay vào những việc khác. Thế chứ, đời còn nhiều việc để làm, sống đâu phải chỉ để ăn, khẩu hiệu là: không được để cái sự ăn nó chi phối mình hay nói như bà mình: miếng ăn rất quý nhưng cũng rất là coi thường”