Thứ Hai, 9 tháng 7, 2007

Kem tươi NQ và những chuyện dởm đời


Chào 1 tuần mới bằng một entry sặc mùi kem tươi hòng nuôi cái cảm giác lâng lâng, ngọt ngọt, dịu dịu và man mát cho cả tuần làm việc cho nó máu
. Chuyện là thế này: Tớ, mang tiếng là người Như Quỳnh gốc xịn nhưng tớ rất rất ít khi đi chơi buổi tối ở Như Quỳnh vì tớ chả thích. T7 vừa rồi, chiều lòng cô em Hà Nội xịn nên tớ cho e ấy đi ăn kem. Đúng là cái j cũng phải thử mới biết. Nếu cứ giữ cái nhìn định kiến là nhiều khi bỏ lỡ cơ hội đấy (câu này hơi giàu liên tưởng). Vào hàng kem tươi công nghệ Mỹ, không muốn ăn vì cứ nghĩ không ngon nhưng như thường lệ vẫn ăn, tớ gọi một ly kem dâu…eo, ngon chứ, ngon ngang với cửa hàng kem Niu Zi Lân ở 39 Lý Thường Kiệt ấy chứ, giá cả thì cực mềm luôn, kem dâu chỉ có 4k thôi nhé, không như trên Lý Thường Kiệt, tăng giá cứ vù vù, 6k, 8k, rồi 10k. Siêu lợi nhuận! Tớ ăn miếng kem đầu tiên là tớ nghĩ ngay đến bạn tớ, tớ nghĩ: nếu bạn ấy về mình sẽ cho bạn ấy ăn tẹt ga vì bạn ấy rất thích ăn kem mà kem ở đây khá ngon (chỉ kém độ mịn hơn 1 tẹo thôi). Ở đây có đủ loại với đủ các tên hấp dẫn: Hương Thu, Đào Nguyên, Băng Tuyết...nhé.
Chị em tớ ngồi ăn kem cạnh 1 đôi, chắc là đang "ỡm ờ" nhau, chưa pải là đã yêu nhưng cũng không phải là đang bắt đầu tán tỉnh. Khổ, bình thường thì tớ cũng chả để í làm j cho mệt cơ mà nó cứ đập vào mắt, vào tai. Ai đời, ngồi với e yêu mà chả tập trung j cả cứ mang cái đt Nokia (hình dáng của nó giống cái 7250 của tớ hồi trước) bấm bấm, nghịch nghịch rồi 1 chốc oang oang. Tớ tả nguyên văn nhé: Mẹ hả, con đây, chốc đặt cho con 1 siêu nước để con về tắm nhé, siêu to to vào, vừa đi ấy về người bẩn lắm, nhớ thế nhớ…Ối zời đất ơi! trời nóng chết người, gần 40 độ, đường đường là 1 đấng nam nhi ( tuy nhìn có hơi hoi 1 tý) mà lại gọi về bảo mẹ đun nước cho tắm…
tớ tin chắc đây là một cú điện thoại “làm hàng” but tác giả lại không biết cách “cầu diễn”, trình độ nói chung là cũng “hoi” như người. Ấy thế cơ mà hình như cô bé kia lại thích, cứ ngồi tủm tỉm cười rồi vuốt tóc, sờ tai…,1 chuyện.
Chuyện 2, bố trẻ ấy ngồi ăn kem, bố trẻ ấy cứ thắc mắc là: ăn kem xoài mà chả có miếng xoài nào…mới đầu tớ nghĩ là đùa nhưng về sau bố trẻ ấy gọi hẳn e bán hàng ra thắc mắc. Mình cũng nổi máu: anh hùng thấy chuyện bất bình mà can...but may mà vẫn kiềm chế được. Đi ăn kem nhưng có hiểu j về kem đâu cơ chứ, đã thế lại còn hạch sách. Dởm đời!

Chả hiểu thế nào but tớ có bệnh hay quan sát (là quan sát đấy nhé). Tớ đi đường cũng thế mà đi đâu cũng thế, vì vậy mà tớ hay gặp người quen, hay thấy chướng tai gai mắt và cũng qua đó tớ biết mình khó tính như một con ma
. Hôm thứ 7 về nhà, tớ thấy dọc QL 5 treo đầy những băng rôn: “Hãy đội mũ bảo hiểm khi đi xe máy kể từ 15/07/2007”. Mọi người đọc câu này đi: rõ ràng việc đội mũ bảo hiểm ở đây là một hành động đối phó mang tính hình thức chứ không phải một hành động vì sự an toàn tính mạng của người tham gia giao thông. Xét thấy, nếu vì sự an toàn thì khi nào cũng cần khuyến cáo người dân là nên đội mũ bảo hiểm, chứ không phải chỉ từ 15/07, 15/07 là ngày j???. Còn nếu mục đích chỉ là thông báo rằng: từ 15/07 sẽ chính thức bắt buộc người tham gia GT đội mũ bảo hiểm & sẽ được đảm bảo thực hiện bằng các biện pháp cưỡng chế của Nhà nước thì cứ làm 1 câu mang rõ tính TB và bắt buộc đi…Nói chung tớ không tán thành việc bắt buộc đội mũ bảo hiểm, cái này nằm trong ý thức của mỗi con người. Chỉ mạn phép bàn đến những vấn đề mang tính chất TW thế thôi.
Đi ăn sáng thì chứng kiến 1 bà cho con ăn trứng lộn, thằng bé chả hiểu sao nó bị nôn ra. Thế là bà í cứ chửi thằng bé té tát, rồi bà í bảo: đ' cho ăn nữa, bà í mang bát trứng ra bắt chị bán hàng cho cái túi để bọc về, bà í cứ giơ cái bát trứng và cái túi ngay trên đầu mình để trút vào. Ghê thế k biết, đổ vào đầu, vào người người ta thì sao. Vô duyên! Nhìn thằng bé đáng yêu lắm…rồi nó khóc, bà í bắt nó câm mồm, rồi bà í lột quần thằng bé ra, bắt nó ngồi lên gác ba ga rồi tiếp tục bắt nó câm mồm rồi dùng tay ấn đầu nó xuống và chửi… Trẻ con nó biết j cơ chứ, phải dỗ dành nó chứ. Khổ thân.
Đến cơ quan bắt đầu bằng 1 cú đt rất bt but tự nhiên nghe cái giọng ngọt nhạt không đúng lúc thấy khó chịu mất vài phút.
Giờ thì ổn roài! Chúc mọi người 1 tuần mới tốt lành!

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2007

Please Tell Me Why? NOT Forever Love!


Chả là ở đây có sự nhầm lẫn. Từ trước đến nay tớ cứ tưởng bài này là Forever Love nên cứ lặn lội đi tìm lời bao nhiêu tháng ngày mà không thấy. ((Chuyện là thế này: ngày 07/02/2007, tớ mua điện thoại, vì chưa mua thẻ nhớ luôn nên chưa tải được nhiều bài hát. Chị bán hàng của Công ty Thuận Phát đã gửi qua Bluetooth cho tớ 2 bài ( chính xác là 2 đoạn ĐK trong 2 bài: Em sợ và đoạn Forever Love trên). Và từ hôm sau đó, đoạn ĐK ấy đã trở thành giai điệu vô cùng quen thuộc hàng ngày với tớ)). Được sự giúp đỡ của cô em yêu quý thuộc thế hệ 9x, tớ mới biết đó là: please tell me why. Và vì đã biết nên search là ra ngay. Thật ra khi tìm được toàn bộ lời rồi thì cũng thấy bình thường, hết sức bình thường. Chỉ vì cái đoạn điệp khúc này mà tớ phải cất công đi tìm đấy và cũng vẫn chỉ thích duy nhất đoạn này thôi:
"My baby~ I love you so much forever you and I I love you oh~I love you so much forever you and I
My baby~ I love you so much forever you and I
I love you oh~I love you so much forever you and I"
Mọi người nghe nhé (mở link ở cuối entry này). Không hiểu mọi người sẽ thấy thế nào nhưng tớ thấy cái đoạn ĐK này vô cùng ngọt ngào, mỗi lần nghe tớ lại thấy tim mình thổn thức,thấy mắt muốn cay cay, thấy một cái j đó gần gụi thân thương nhưng lại quá đỗi xa vời. Sau 1 thời gian dài, đến tận bây giờ tớ mới lại có thể nghe nó một cách thoải mái nhất.

My baby~ I love you so much forever you and I
I love you oh~I love you so much forever you and I
My baby~ I love you so much forever you and I
I love you oh~I love you so much forever you and I

Vẫn nhớ ánh mắt, nhớ đôi môi ngày nào bên anh
Và nụ cười tươi xinh của người
Vẫn nhớ những lúc bên em mình kề vai nhau
Oh cuộc đời ôi sao tuyệt với oh.

Trong tim anh chỉ yêu riêng 1 mình em
Mà người nào đâu hay biết tới.
Và có những lúc trong mơ gọi thầm tên em
Vì giờ người xa anh thật rồi.

Please tell me why? Sao em ra đi không một lời nói?
Please tell me why? Con tim anh không sao quên được người.
Please tell me why? Cho anh hay sao em lại đành nói
Lời chia tay khi biết anh vẫn luôn luôn thật lòng yêu em
Và thâm chờ mong em trở về.

My baby~ I love you so much forever you and I
I love you oh~I love you so much forever you and I
My baby~ I love you so much forever you and I
I love you oh~I love you so much forever you and I (x2)
Lời bài hát tiếng Anh

Can we forget about the things i said when i was drunk..
I didn't mean to call you that
I can't remember what was said
or what you threw at me

Please tell me
please tell me why
my car is on the front yard
and i am sleeping with my cloths on
I came in throught the window ...last night
and your.....gone
gone

it's no suprise to me i am my own worst enemy
cuz every now and then i kick the living s**t out of me
the smoke alarm is going offf and there a cigarette
still buring

Please tell me why
my car is in the front yard
and i'm sleeping with my clothes on
i came in throught the windo last night
and your gone
gone

Please tell me why
my car is in the front yard
and i am sleeping with my clothes on
i came inthrough the windo last night

it's no suprise to me
i am my own worst enemy
cuz every now and then i kick the livin' s**t out of me

can we forget about the things i said when i was drunk
i didn't mean to call you that
Lời bài hát tiếng Trung.

My baby~ I love you so much forever you and I
I love you oh~I love you so much forever you and I
My baby~ I love you so much forever you and I
I love you oh~I love you so much forever you and I

Jinagan shigandurur moduda doedollirsun obgejyo
hana dul sahyo ganun gogjongdo modu ne thashigeji
haruga jinagago ithur amu uimiga obso
no obnun isungani negenun amu nukimdo obso
TELL ME~

PLEASE TELL ME WHY~
we narur tonagasso~
PLEASE TELL ME WHY~
saranghanun narur dugo~ TELL ME
PLEASE TELL ME WHY~
nege dashi dorawajwo~
jinan aphun giogdurun modu igoso uri dashi shijaghe
BABY~

YOU ASK GIRLFRIEND
otohge jine nodo margajin nega babo gathun namjarago
muongarur irhoborin god chorom uri ane gu ane
gasume gumongi nan god chorom hojonhe yojonhe
hanbon shijag doen nunmurun deche marujiga anha
yothe hogshi majuchirka niga jajugodnun gorirur
duribon duribon gorimur hago ganun ne mosubur bomyon
no temunin gor MY GIRL
hanbon jumun no yogshi non nawa hamke gadon gu gosur chajaganun jido molla
dashi nege dorawajwo MY SWEET HEART

PLEASE TELL ME WHY~
we narur tonagasso~
PLEASE TELL ME WHY~
saranghanun narur dugo~ TELL ME
PLEASE TELL ME WHY~
nege dashi dorawajwo~
jinan aphun giogdurun modu igoso uri dashi shijaghe
BABY~

Na jigum yogi inunde
nor hangsang gidarinunde
otohge heya hanunji doedollisun obnunji
dashi nege dorawajyo~
Nghe tại:

Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2007

Thế nào là áp lực công việc


Lần đầu tiên mình mới thực sự, thực sự hiểu thế nào là áp lực trong công việc. Suốt mấy ngày gần đây và đỉnh điểm là sáng nay. Từ lúc đến cơ quan cho đến tận bây giờ công việc mới hòm hòm. Giờ ngồi đây vẫn còn thở hắt ra. Một chuỗi những căng thẳng, đến mức mình cảm thấy đau tim, tức ngực, mỏi mắt, đau đầu. Thoát ra hẳn tất cả những suy nghĩ khác. Đến nỗi mà chú GĐ đưa cho cái USB rồi chẳng biết mình để đâu??? ( cái USB thì không đẹp nhưng may mà còn có người đưa cho để dùng, vào một thời điểm có đến hơn 1 cái, rồi vào một thời điẻm lại chẳng có cái nào, cái của mình đẹp ơi là đẹp mà tự nhiên bị hỏng)... nói chung là loạn.
....Cả đời mình chưa bao giờ pải động đến cái hồ sơ quyết toán. Thế mà nay phải làm, mà lại chịu trách nhiệm chính và làm gấp. Hàng loạt: nào là thiết kế, dự toán, quyết toán, hoàn công, nghiệm thu thanh lý, hoá đơn, các loại chứng từ, hợp đồng khác....Cũng may nhờ có buổi ở lại làm việc quá 0h hôm trước nên có được ít kinh nghiệm và vẫn còn may là được sự giúp đỡ của Mr kế toán, Giờ mới hiểu là những người làm kế toán chắc đau đầu lắm ( Puppy nhể?).
Chả là hôm nay Chủ tịch hệ thống triệu tập họp toàn hệ thống. Tất cả mọi hồ sơ tài liệu phải hoàn thành để báo cáo. Mọi người ở đây đều hiểu rất rõ tính chú chủ tịch, đã k hỏi thì thôi, đã hỏi đến là pải có và phải thật perfect, không 1 tỳ vết ..(thế mới làm lãnh đạo được chứ). Tổng GĐ là người mềm mỏng và lịch thiệp vô cùng mà hnay cũng không thể giữ được vẻ bình tĩnh thường ngày. Anh í lo không có tài liệu báo cáo, nói với anh KTS: thế này thì bằng giết anh..... Nói chung k chỉ mình mình pải chịu cái áp lực này mà cả một bộ pận người pải chịu. Thần kinh sẽ dần dần được tôi luyện...Đúng là trước kia chưa bao h có lúc thế này. Qua rồi nhìn lại, tự mình đánh giá thì thấy mình đúng là một người có tinh thần trách nhiệm cao với công việc, trung thực, mẫn cán...

Ngày mai lại Hội thảo ở bên chứng khoán.... ghi ghi chép chép...lại một buổi t7 như ngày thường rồi.
Sao mình mệt thế nhỉ? Tức ngực, khó thở, mắt thì mờ lắm; đau tim nữa...như không còn sức sống và sẽ ra đi ấy

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2007

LY và nước

Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào”!
Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?".
Ly đáp: "Chắc vậy!".
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của duyên phận.
Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!".
Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng?
Ly cười, tình yêu, rốt cục là cái gì, lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?

Thứ Tư, 28 tháng 3, 2007

Co^ng Vie^c!

Ui zời ơi! Không mở được mắt ra vì công việc nữa. Công ty đang hoàn thiện các chế độ chính sách theo hướng tiến bộ làm mình cũng chết theo. Cả ngày hầu như chẳng được đứng lên đi đâu cả. Cứ ngồi lỳ một góc mà còn loạn cả lên với đủ thứ giấy tờ. Chỗ này, chỗ kia. Đến sếp còn bảo: chờ anh một tý, anh chưa định thần được đâu vào đâu. Và hỏi mình: có chóng mặt không? E toét cả mắt!
. Đã thế lại còn hết người này người kia gọi nữa chứ.
Quy chế hoạt động Công ty 20 pages.
Quy chế tiền lương và các phụ lục gần 100 Pages.
Được cái an ủi là càng làm thì càng thấy chế độ đãi ngộ với người lao động tốt. Quy định rất rõ ràng và đâu ra đấy. Cứ thế này còn có mục tiêu để mà cố gắng trong công việc. Đi làm còn có cái để mà hướng tới.

Bận rộn cũng tốt nhưng không cả có thời gian mà cám ơn về món quà from ...và bài hát được nghe qua điện thoại đêm qua nữa chứ. Khổ thân, sinh nhật sinh nhẽo (cùng sn với Yến điên) đã không nhận được quà cáp j lại còn phải gửi quà và hát...
. Thôi, để về HN truy lĩnh.Phải công nhận hát hay thích thật. Hôm nay mình định post lời và link bài đó lên blog nhưng thấy buồn nên thôi. Hãy về bên anh, j mà:
" Mây lam chiều còn buồn trong tiễn đưa
Mùa lá rơi biết nói sao cho vừa
Giữa thu vàng từng chiều mưa giăng phố
Ta bồi hồi tìm về lối yêu xưa


....Xin quay về đâỵ.. hãy về với anh..."
Nghe thì hay nhưng cực buồn.

Thôi, chẳng làm việc nữa, tĩnh tâm để mai làm tiếp!

********* H là ngày mai của hôm qua đây ( 17h10' ngày 29/03) - bây giờ mới mở mắt. Ngày hnay cũng là một ngày cật lực lv. Những đồng tiền cuối cùng còn sót lại cũng đã ra đi bất đắc dĩ. Tuần sau mới có lương. Hic...
.
Nghe sếp hỏi: Săp xong chưa bé? mà nhủn hết cả người. Vừa là sức ép công việc ( người đâu mà khéo giục thế, a thừa biết chưa xong but cứ hỏi để mình ý thức được mức độ cần thiết). Vừa làm cho mình thấy... uhm! không biết dùng cái icon nào để diễn tả nữa.

Mai lại tiếp tục 1 ngày kinh hoàng nữa. Về thôi!

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2007

Ha^u qua? năng ne^`!:D


Xem nào! Uhm!
:
- Miến gà Hàng Đào;
- Hoa quả dầm + sinh tố vú sữa Hàng Hòm;
- Bánh + kẹo Hào Nam;
- Mực nướng Cát Linh street;
- Trà Bát Bảo ,,;
- Nem chua rán ,, ;
- Ổi,,.
Ui! Chẳng dám viết thêm bất kỳ một câu j nữa, xấu hổ lắm
. Chỉ biết rằng sau buổi tối hôm qua về nhà vẽ ra đủ thứ việc để làm: dọn dẹp sách vở, quần áo, là quần áo, sau đó nấu cháo đt đến gần 2hp.m mà vẫn không hết khó chịu. Cũng may là 1 năm Yến điên chỉ sinh nhật 1 lần.
Nhưng phải công nhận là hôm qua quá vui, mà đã vui thì cái j cũng cảm thấy ngon, cái j cũng cảm thấy đẹp, mọi khó khăn; thiệt hại đều thấy bình thường…và mặc dù ngủ ít nhưng hôm nay vẫn không thấy mệt mỏi j cả. Vẫn hào hứng và đầy sức sống, đang làm việc rất hăng đây.

Hôm nay mới là sinh nhật Yến điên nhưng tao chúc nhiều lắm rồi, chúc đúng vào 00h:00’ mới máu chứ. Mà có lẽ chẳng cần nói j thì cũng đủ hiểu rằng: bất kỳ ở đâu? Làm j? buồn, vui, sướng, khổ…tao đều mong những điều tốt đẹp nhất đến cho mày - Con điên ạ!
Chiều nay Yoga bình thường nhé! Chịu khó tập tành để giảm béo đi nhé! Sau sinh nhật lại điều chỉnh chế độ ăn uống đi. Gớm! may mà a Tùng a í…ke ke!

Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2007

LE^~ GIAI? HA.!

7h ngày hôm nay 6/2 năm Đinh Hợi tức 24 tháng 03 năm 2007 lễ Giải Hạ sẽ chính thức được tiến hành. Ngôi nhà cấp 4 gắn với rất rất nhiều KỶ NIỆM sẽ vĩnh viễn không còn nữa. Thay vào đó là một ngôi nhà rất hoành tráng mà Cậu đã cho nó xem qua bản thiết kế vài chục pages.
Một cách vô thức, qua câu chuyện của Bà, của Mẹ, của Cậu…nó biết rằng ngôi nhà này được làm từ năm 1971. Ông ngoại là người vất vả nhất: Ông vác đất từ ao này qua ao kia để mang về nhà…cũng từ những câu chuyện ấy, nó biết Ông sinh bệnh từ đó và đến năm 1973 thì Ông ra đi mãi mãi. Với nó, Ông chỉ là một hình mẫu trong tưởng tượng và những nét tính cách vô cùng mẫu mực mà nó được nghe kể lại… Bên cạnh đó, Mẹ; Cậu; Dì cũng là những nhân vật vô cùng vất vả để làm lên ngôi nhà này.
Tuổi thơ của nó gắn liền với những KỶ NIỆM êm đềm nơi đây. Nó thuộc từng viên "gạch" và từng vết nứt của những viên "gạch" trên nền nhà. Nó đếm được từng viên ngói trên trần nhà: hồi còn nhỏ suốt ngày nó bò trên đó để hái sấu, hái hồng và quét lá... Nó chứng kiến từng thay đổi nhỏ nhất qua mỗi lần sửa nhà. Nó thuộc độ cao của ngôi nhà một cách chính xác vì từ khi còn nhỏ nó đã buộc chổi để quét mạng nhện…Nó không thể quên được những đêm ôn thi dài, nó có một tật rất kỳ lạ là thích đi bắt muỗi, nó thuộc từng vết giết muỗi trên tường và sau mỗi lần như thế Bà lại nói: “còn Ông mày thì mày cứ no đòn vì giết muỗi bẩn tường…”. Nó nhớ và thuộc lòng đặc điểm của từng cái chấn song cửa sổ: nơi Cậu buộc một đầu võng để ru anh em nó từ khi mới lọt lòng; nơi nó đã từng hì hụi làm từng quả cầu nhỏ, xâu lại và buộc lên để trang trí… Nó nhớ từng góc trên tường: nơi nó đã từng vẽ rất nhiều tranh và dán lên đó…Nhớ quá đi chứ vì nó đã từng đón 23 cái Tết ở đây. Đến tháng 10 năm 2004, cả nhà nó mới chuyển lên nhà mới. Tuy thế, đây vẫn là nơi cuối mỗi tuần nó đều đậu xe và vào đầu tiên mỗi khi về Như Quỳnh, vẫn là nơi tổ chức những bữa cơm sum họp của đại gia đình, vẫn là nơi có Bà; có Mẹ… Ngay từ khi chuẩn bị tinh thần để đón nhận sự thay đổi này, nó đã nói: “ có quá nhiều kỷ niệm ở đây, cháu đảm bảo đến khi đập đi; cháu sẽ phải rơi nước mắt..”
Nó rất thương Bà vì biết Bà sẽ hụt hẫng lắm. Ngôi nhà gắn với cả cuộc đời làm dâu của Bà: nơi chứng kiến những phút giây hạnh phúc vô bờ cũng như những đau đớn khôn cùng của Bà. Nơi 6 lần Bà vượt cạn. Nơi 3 lần Bà khóc hết nước mắt cho những người con xấu số ra đi… Nơi Bà như mất nửa con người khi chăm nom Ông ốm, chứng kiến cảnh Ông nhắm mắt và lo hậu sự cho Ông. Nơi Bà thờ cúng tổ tiên, thờ chồng, thờ con… Nơi Bà chứng kiến từng vui buồn; đổi thay của 3 người con còn lại. Nơi Bà chăm sóc 3 ae nó từ khi còn ẵm ngửa. Nơi Bà được hưởng những ngày thanh bình; yên ả khi chứng kiến sự thành đạt của từng người con, từng đứa cháu…Nó biết rằng Bà sẽ phải trải qua một khoảng thời gian nặng nề như thế nào khi đập nhà. Chiều qua, qua cuộc đt với chị Dâu, nó đã biết Bà bần thần, đờ đẫn và lo lắng từ mấy hôm nay…Lại cộng thêm tâm lý Bà không muốn xây nhà mới vì Bà bảo: xây nhà kiểu j cũng gặp hạn và có thể là Bà sẽ chết…L Bà đừng nghĩ vậy. Tội nghiệp!
Hôm nay nó không về được đúng giờ, nó sẽ không chứng kiến cảnh đập những nhát đầu tiên. Tuy vậy, nghĩ tích cực một chút thì thấy đây cũng là một điều đáng vui vẻ, là xu hướng của sự phát triển. Xây nhà là chuyện lớn của cả đời người. Cuối cùng thì Cậu cũng thêm 1 lần làm được điều này mà lại trên chính quê hương:). Nó rất mong mọi việc suôn sẻ để Cậu xây xong nhà có thể đón Bà lên được vài năm cuối đời ở nơi khang trang, trong điều kiện tốt và đầy đủ nhất. Để đến khi nhắm mắt xuôi tay thì Bà và con cháu cũng cảm thấy yên lòng. Cậu cũng nói: xây nhà xong, lúc đó đứa nào cưới thì tha hồ sân nhà rộng rãi. Uhm! Năm nay chắc nhà mình chưa có đám cưới đâu Cậu ạ. Mà cũng chưa biết chừng!:)
Chia tay nhé ngôi nhà thân yêu: nhỏ bé thôi, cũ kỹ thôi… nhưng chứa cả một MIỀN KỶ NIỆM. Có lẽ suốt cuộc đời này, dù có trải qua bao nhiêu nơi nữa, nó cũng sẽ không bao giờ có thể quên. Cùng chờ đón một công trình, một tác phẩm mới của Cậu. Sẽ rất đẹp nhưng có một điều chắc chắn là khi hoàn thành mọi chuyện sẽ khác?!

Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2007

"24 gio*` tho^i nhe'!


24 GIỜ THÔI NHÉ!


24 giờ thôi nhé!
Ngày ấy sẽ trôi qua.
Em cứ ngồi cắm hoa,
Em cứ ca, cứ hát.
Anh sẽ lo rửa bát,
Anh sẽ lo quét nhà.
Anh sẽ lo đi giặt.
Em uống gì anh pha.
Chợ gần hay chợ xa
Anh tìm ra được hết.
Em cứ chờ mà xem.
Em đánh phấn xoa kem
Anh rửa rau, vo gạo.
Em ung dung đọc báo,
Anh lo đảo món xào,
Anh tự làm không sao,
Đừng lo gì em nhé!
Tà áo em tuột chỉ
Đưa anh khâu lại giùm.
Nho anh mua cả chùm
Buồn mồm em cứ nếm.
Bạn trai em mà đến,
Cứ vô tư chuyện trò.
Anh tắm cho thằng cu,
Rồi anh ru nó ngủ.
Màn hình bao cầu thủ,
Nghe em hét "Vào rồi!"
Hết một ngày em ơi!
24 giờ thôi nhé!
Một ngày anh làm vợ,
Một ngày em làm chồng.
Mong cho cánh đàn ông
24 giờ thôi nhé!
****
Đây là bài thơ được đọc trong buổi liên hoan gặp mặt hôm qua. Post ngay để tặng mọi người, gọi là " hậu 8/3". Uhm, nói thế nào nhỉ? Phải nói buổi hôm qua rất vui, mình chưa bao giờ chứng kiến 1 tập thể vui như thế. Tổng cộng có khoảng 100 người, cả Chứng khoán, Ngân hàng, BQLDAHP nữa. Đặc biệt toàn các chú lãnh đạo hát và đọc thơ là chính. Sao lại có những người toàn diện như thế nhỉ? Vừa lãnh đạo tốt, vừa đức độ, thân thiện và lại hát rất hay...Hoa, hoa hôm qua mới đẹp làm sao! Trên bàn mình đang có một bó hoa Ly của Chứng khoán tặng. Ui ! Thơm quá là thơm!

Thứ Hai, 5 tháng 3, 2007

3 ngày lương


Hôm nay Như Trà được lĩnh lương, vừa đi lĩnh về! Lương 3 ngày làm việc đầu tiên của tháng 2 ở Công ty. Tổng cộng số tiền được lĩnh là 234.500Việt Nam đồng ( mức lương thử việc). Vì là thử việc nên chưa có ăn trưa hay phụ cấp j cả. Cứ tủm tỉm cười một mình! Buồn cười lắm í, lương j mà ít tẹo
. Không phải lần đầu tiên được lĩnh lương mà sao cứ thấy trộn rộn sao í, một cảm xúc j đó rất đáng quí mặc dù số tiền rất nhỏ. Y như cái cảm giác của tháng 7 năm 2004 khi lĩnh những đồng lương đầu tiên. Hay thật! Chỉ tiếc là lần này số tiền quá ít để có thể mua cho mỗi người 1 món quà
Đấy nhé! tiêu thế nào cho đủ 30 ngày nhé. Đúng ngày này tháng sau mới lại có lương đấy. Phải "lập" kế hoạch chi tiêu đi không thì đói nhăn răng ra đấy. Ke ke! Ai có thương tôi thì nuôi tôi vớiNếu không chuyển CQ thì cứ 10 ngày lại có 1 khoản, không bao giờ rơi vào tình trạng hết xiền. Uh! nhưng mà phải tà tà chớ, qua tháng đầu tiên là lại ổn thôi. Khi ổn rồi thì sẽ lại trên mức ổn và cứ thế cứ thế.... Cố lên Như Trà!

Thứ Ba, 27 tháng 2, 2007

Cơ quan mới


Hai ngày làm việc đầu tiên ở cơ quan mới đã trôi qua. Mình thấy hài lòng về môi trường làm việc: hiện đại, sạch sẽ, tiện nghi, vị trí tốt, mọi người cũng vui vẻ và thân thiện. Mình cũng không có j sợ sệt cả. Đến ngày thứ hai đã cảm thấy thoải mái rồi. Chỉ có điều khối lượng văn bản quá nhiều. Mình phải quản lý cả một tủ hồ sơ tài liệu bao gồm khoảng 20 file dày chừng 30cm của các DA khác nhau. Trong mỗi file ấy chứa khoảng trên trăm loại VB; giấy tờ khác nhau. Mình phải đọc và nắm hết các loại này để theo dõi và tiếp tục làm.
Hôm qua đã ký hợp đồng rồi. Nói chung theo Quy chế thì ở đây chế độ rất tốt, thật sự là như thế. Lương, thưởng rõ ràng…Thôi, cố gắng lên nhé! Chuẩn bị về thôi. Chiều nay sẽ nói chuyện với sếp cũ.

Thứ Ba, 30 tháng 1, 2007

Phai? Quyet' dinh!


Phải quyết định thôi. Từ nay đến mai phải đưa ra câu trả lời. Vừa xong vòng cuối cùng rồi. Nhân nhượng và tạo điều kiện lắm mới để sau tết bắt đầu nhưng câu trả lời thì phải có trong ngày mai. Trà ơi! tham khảo ý kiến mọi người nhé! Đây là một quyết định cực kỳ khó. Từ bỏ cái mà mình đã gắn bó, đã tự mình tạo dựng cho mình - một thế chủ động và một sự thoải mái, một mình một chốn và không bị áp lực; gò ép...gần như kiểu" muốn thế nào thì thế" để làm quen với một môi trường hoàn toàn mới và áp lực. Những cái mới bao giờ chẳng nhiều bỡ ngỡ và khó khăn hơn. Nhưng bù lại khởi điểm và về lâu dài thì chắc chắn sẽ hơn bội phần. Uhm, nếu không dám chấp nhận thay đổi, thử thách thì làm sao mà khá lên được. Cố lên!
Vừa rồi đến đó, cũng chẳng có j phải run cả, rất thoải mái làm...và hỏi hết những điều cần hỏi. Đã được giới thiệu về nơi chốn, vị trí.., cụ thể...Rất hài lòng... Quyết đinh nhé! Tạm biệt nhé - tất cả những j mà không phải ai cũng có và dễ dàng có được, những j thân thuộc, tự tin để làm một mốc Start mới. ??? không sao đâu mà, những người thành công là những người dũng cảm, dám đương đầu. Hu hu...Bố ơi!
Sẽ trách nhiệm và nhiệt tình cho đến phút cuối. Nhưng làm sao để nói đây?
Khi thông báo cho ai đó là đều muốn tìm được một lời khuyên, một ý kiến, một sự góp ý. Thế mà... Nhưng bù lại cứ gọi cho My Brother!!! là lại có được cảm giác vô cùng thoải mái. Tất cả băn khoăn hầu như được rũ bỏ và đi đến quyết định một cách dứt khoát. Cảm ơn anh trai yêu quí! Từ trước đến nay, đứng trước bất kỳ một quyết định j, một khó khăn, vui buồn..người e nghĩ đến và muốn nghe ý kiến đầu tiên cũng là anh. Hôm nay thì hơi khác chút - một chút thôi...nhưng dù thế nào đi nữa anh vẫn mãi mãi là người e yêu quí và đặt nhiều niềm tin...

Thứ Tư, 10 tháng 1, 2007

Thời gian



Ngân hàng thời gian chỉ có hạn thôi. Mỗi ngày, chúng ta chỉ có một quỹ thời gian là 86.400 giây, và đến 12h đêm, chúng ta không được mang số giây chưa kịp sống còn lại của ngày hôm nay sang ngày mai, thời gian hôm nay mà chúng ta không biết tận hưởng đã trôi qua rồi, ngày hôm qua đã ra đi mãi mãi không bao giờ trở lại nữa. Và cứ thế, mỗi ngày mới, chúng ta lại được quyền sử dụng một quỹ thời gian là 86.400 giây. Nhưng ngân hàng thời gian có thể đóng tài khoản của chúng ta bắt cứ lúc nào, không cần báo trước: bất cứ lúc nào cuộc đời chúng ta cũng có thể dừng lại. Vì vậy, chúng ta phải sử dụng 86.400 giây hàng ngày như thế nào? Vấn đề là ở chỗ đó chứ không phải là có bao nhiêu giây mỗi ngày?
***
Muốn hiểu:
Một năm cuộc đời là như thế nào hãy hỏi cậu sinh viên vừa trượt kỳ thi cuối năm.
Một tháng cuộc đời là như thế nào hãy hỏi người mẹ vừa đẻ non và đang nóng lòng chờ con mình ra khỏi lồng ấp để được nâng niu, nâng niu một đứa trẻ bình yên vô sự.
Một tuần cuộc đời là như thế nào hãy hỏi người thợ làm việc trong nhà máy hay trong hầm mỏ để nuôi gia đình.
Một ngày cuộc đời là như thế nào hãy hỏi đôi trai giá đang nhớ nhung và chờ mong được gặp lại nhau.
Một giờ cuộc đời là như thế nào hãy hỏi những người bị mắc chứng bệnh sợ chỗ kín bị nhốt trong buồng thang máy hỏng hóc bất ngờ.
Một giây cuộc đời là như thế nào hãy nhìn vào mặt của người suýt bị tai nạn giao thông.
Một phần nghìn giây cuộc đời là như thế nào hãy hỏi vận động viên điền kinh chỉ dành được huy chương bạc chứ không phải huy chương vàng.”
( Trích từ page 271 – 272 truyện : Nếu em không phải một giấc mơ – Marc Levy). Tớ mượn được quyển truyện này của Hải Yến do Mr Tùng mua tặng nhân dịp kỷ niệm ngày hẹn hò đầu tiên của tháng 7 ( Bí mật: Tớ rất cảm động và ấn tượng với lời đề tặng hơi bị lãng sờ mạn của Mr ấy nhưng xin phép không public cái này
). Đọc đoạn này thấy hay, đọc đi đọc lại và type để mọi người cùng đọc. Có thêm bớt chỉnh sửa để có thể đứng độc lập mà mọi người vẫn hiểu. Ke ke.

Tất cả chúng ta hãy trân trọng và tận dụng từng giây phút của cuộc đời để ở bên cạnh những người mình yêu quí. Đừng để có những phút lặng yên và có những khoảng lặng đáng sợ. Có thể ngay lúc đó mỗi người chưa nhận thức được giá trị đích thực và sự quí giá của từng phút giây đó. Để đến khi qua rồi lại thấy hối tiếc khôn nguôi. Đừng bỏ phí thời gian mọi người nhé! Vì: ((tớ xin được kết thúc = Slogan quảng cáo đồng hồ (hình như của Jmiko thì phải)): “ Thời gian là vàng! Không, thời gian không phải là vàng! Thời gian vốn quí hơn vàng vì thời gian trôi đi không trở lại bao giờ”.
Ka ka!

Chúc tất cả mọi người có thật nhiều những phút giây tràn ngập hạnh phúc bên cạnh những người yêu thương!

Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2006

Nhat Ky Tap Su!


Trà kia! dạ. Có sợ không? Sợ lắm ạ!. Hu hu, gần 2 tháng trôi qua mà mình chưa viết được 1 dòng nhật ký tập sự nào. Quyển Nhật ký tập sự chưa có j ngoài tên tuổi, ngày tháng năm sinh, địa chỉ, nơi tập sự… Lo lắm cơ! Nếu không viết thường xuyên thì sau này sẽ rất rất khổ. Có những người để đến hết 2 năm mới bắt đầu viết. Trời ạ! Mình thì không muốn làm việc theo kiểu đối phó như thế. Hơn nữa, lúc đấy mới viết thì lấy thông tin ở đâu mà viết cơ chứ?!
LS Quang là người trực tiếp hướng dẫn cho mình. Gớm khổ, ai cũng bận. Tuần nào mình cũng tranh thủ qua but làm j có time mà ngồi bên đó. Trong khi họ thì muốn mình phải có mặt cả ngày t2. Thế nên thành ra cứ điện thoại suốt, ấy thế mà rồi sang cũng có gặp được đâu. Thật ra mục đích của mình cũng chỉ muốn không gặp để đỡ mất nhiều time, muốn trưởng VP biết để đánh giá tinh thần Lv của mình & muốn nhận hồ sơ để nghiên cứu. Đề nghị nhiều lần là giao cho e hồ sơ để e về cơ quan hoặc về nhà e tranh thủ nghiên cứu và lấy thông tin. Nhưng mấy lần qua đều chưa chuẩn bị được. Cũng phải cảm thông cho người ta thôi. Một trong những nguyên tắc đầu tiên khi ứng xử với khách hàng là “ bảo mật” màJ Hôm trước gọi đt mình cũng có nói rõ là: e phải ghi cái NK tập sự. Vì vậy nên a cho e Hồ sơ để nghiên cứu hoặc nếu không thì cho e xin thông tin và đã được đồng ý rồi.
Thi khó lắm. Ai cũng sợ! mấy vòng liền mà chủ yếu là về tố tụng và kỹ năng tranh tụng. Đến những người làm việc thường xuyên còn gặp nhiều khó khăn. Huống chi là mình. Từ hồi ra trường hầu như không đả động j đến Luật hình thức cả. Luật nội dung thì cũng chỉ quanh2 trong lĩnh vực doanh nghiệp. Eo ơi! sợ quá! Cố gắng vậy nhé!
Chuẩn bị đi tập thôi. Hôm nay sẽ học nhảy tiếp. Điệu nhảy kỳ diệu, chữa được 23 thứ bệnh. Nếu tập được thường xuyên sẽ rất hữu ích nhưng mà hơi khó. Hôm trước thầy mới dạy qua. Hầu như chưa ai tập được. Về nhà mấy hôm mình cũng tập nhưng mà vẫn thấy khó.
Săp đám cưới Huệ rồi. Giờ này tuần sau ở Nam Định rồi à? Ôi! Mẹ ơi là mẹ ơi. Sợ lắm cơ. Ai đi đám cưới với mình không nhỉ? Cho đông vui, hoàng tráng. Đang vắng. Ke ke.
Dạo này đang có một sự thay đổi nhẹ nhàng len lỏi vào trong suy nghĩ và xúc cảm của mình. Mình cũng không biết diễn tả cái thứ cảm xúc ấy nhưng hình như là vui vẻ đón nhận
.