Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011

Sốc với ngôn ngữ của Bông



Photobucket

Bố mẹ dù ở bên cạnh Bông hàng ngày hàng giờ nhưng đôi lúc vẫn không khỏi sốc với những điều mới mẻ từ Bông. Mẹ không hiểu đi học nhiễm ai mà về cứ giơ ngón tay trỏ móc móc, mặt thì làm điệu doạ dẫm và luôn mồm nói “cắt chim” để doạ bố. Bố mẹ buồn cười mà k dám cười nhiều, bố nín cười và mắng yêu “con gái con nứa, bố nuôi nấng chăm bẵm cho lớn giờ doạ cắt…bố”. Bố còn lo khi về gặp các bác con cũng nói thế nhưng may mà không nói, hi hi.
Mấy hôm trước còn xuất hiện từ “cút đi” khi không đồng ý điều j đó nhưng chỉ nói với bà ngoại. Mẹ đã chấn chỉnh ngay lập tức nên mấy hnay gần như k còn hiện tượng đó nữa. Đúng là trẻ con như tờ giấy trắng, bị nhiễm rất nhanh và BM phải kịp thời phát hiện và điều chỉnh.
Bông luôn tỏ ra rất người lớn, trước khi đi học con nói “ chào các em chị đi học nhé”, và tương tự lúc về thì “ chào các em chị học về đây”. Dạo này con bắt đầu tỏ ra nữ tính hơn vì bắt đầu thích chơi với các em, cứ đòi mang hết các em xuống giường nằm và đắp chăn cùng, thi thoảng lại giỗ em “ ngoan nhé” “ chị yêu”…
Gần đây hầu như bài hát nào con cũng thuộc cả bài, chỉ thi thoảng mới hát nhảy cóc một số từ khó, suốt đường đi cứ tự giới thiệu hát bài nọ rồi lại sang bài kia và hát. Bố bảo dạo này con hát hay hơn mẹ rồi, biết lên giọng xuống giọng. Mẹ thích nhất khi nghe Bông hát “ con chào bố ạ, con chào mẹ yêu, con đi học nhé, chiều con lại về” hát hay mà nghe yêu không thể tả. Hôm 8/3 còn có thiếp mang về tặng mẹ và hát bài Mùng 8 tháng 3 rõ hay. Mẹ tặng lại cho đôi tất thì thích thú ra mặt, đi tất chạy khắp nhà và khoe “quà 8/3 mẹ Trà mua”.
Con càng lớn càng tỏ ra tình cảm, bà ngoại cũng khen con tình cảm, ai đến chơi cũng hò reo, chỉ cần không nhìn thấy nữa là lại chu chéo, ví dụ “ bác Ngọc đâu rồi”. Lúc mẹ giả vờ khóc thì cũng giả khóc theo mẹ và luôn mồm “mẹ khóc đấy”, khi mẹ bảo con có thương mẹ không thì chạy lại ôm cổ chặt và nói “thương mẹ nhé”. Con về bà ngoại cũng biết thể hiện tình cảm với những người thân lâu ngày không gặp, tự động chào cụ, thơm cụ, chào ông Bình, thơm ông Bình. Buồn cười nhất là cứ ngồi gọi “ Ông Bình ơi”!, ông làm j đấy”…Lúc ông hỏi “ Bông có yêu ông không” lập tức trả lời “có” , ngừng 1 lúc thêm câu “ có chứ”. Gần đây con bắt đầu tạm biệt với những chuyến taxi xa xỉ, thay vào đó mẹ con mình chỉ mất 3k để về bà ngoại, đầu bến cuối bến thì đã có xe ôm xịn luôn ân cần dõi theo. Bố biết mẹ đi xe hay lo lắng lúc lên xuống vì xe bus thường dừng nhanh, lúc đưa lên xe, khi mẹ đang loay hoay đã thấy nhắc “lên đi em”, khi vừa lên thì lại gọi điện nói “cứ yên tâm nhé, bố bám theo ngay đằng sau”. Thế là mẹ con mình ở trên xe bus cứ nhìn thấy bố đi song song ( y như phim Hàn Quốc) và cũng chính vì Hàn Quốc quá nên mới có cơ sự là Bông ở trên xe cứ gào lên “Bố Cường ơi!” và đòi xuống đi với bố, hihi.
Bông cũng ngày càng có ý thức hơn trong mọi việc. Khi đến giờ đi ngủ, bố vẫn để ti vi vì tiếc chương trình đang xem dở thì Bông nhắc ngay “ bố tắt ti vi đi”, “ bố tắt điện đi”. Ăn xong thì tự cởi yếm và nhắc “mẹ cất đi”…
Mẹ dù chứng kiến hết những thay đổi của Bông nhưng có thể lúc này ngồi viết mẹ cũng k tránh khỏi bỏ xót, hi…Mẹ mong con gái đi học, học được những điều hay lẽ phải, mong con ngày càng thông minh ngoan ngoãn và mạnh khoẻ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét