Rời khỏi Nghĩa Tân mẹ thấy nặng lòng thế. Cái cảm giác gần như kiểu mới chia tay một mối tình í, cứ vô tình gợi lại là lại thấy nhớ, ví như hôm nay tình cờ nhìn vào cái tờ giấy có địa chỉ liên lạc ở đó mẹ lại nhớ...Mấy hôm mẹ cứ thẫn thờ, mẹ hình dung ra mọi thứ diễn ra ở Nghĩa Tân. Mẹ nhớ mọi người và mẹ thấy Bông cũng buồn buồn thế nào í. Chiều qua đi làm về mẹ bế Bông ra cửa hàng bác Thuý để gặp bác. Khi bác í xoè tay ra bế và Bông xà ngay vào thế là nước mắt mẹ rơm rớm mà mẹ ngại quá.
Tối qua bà chủ nhà đến nói chuyện mà mẹ thấy chán quá, nói thật là mẹ nản lắm rồi. Mặc dù mẹ đã đàm phán để tránh đỡ một phần rủi ro cho mình nhưng sự vất vả là điều mà mình k tránh khỏi. Nói chuyện xong thì mẹ lại tặc lưỡi: thôi kệ, đến đâu thì đến...
(ảnh Bông hôm chuyển nhà, lúc ngồi trông đồ cùng chị Mai)
Bông ơi, buổi sáng mẹ đi ngang qua phố Tô Hiệu cũng thấy buồn ơi là buồn, buổi tối đẩy Dế đi dạo cũng thế, cảm giác như mất đi một nơi chốn thân quen của mình. Con chuyển nhà mới dù chẳng xa xôi gì nhưng sao mẹ vẫn thấy buồn đến thế.
Trả lờiXóaẹ Yến lại làm mẹ con nhoè cả mắt...
Xóa