Xong công việc của cụ, bắt đầu quay về HN thì Bông sốt li bì, đến sáng nay là được 2 đêm,1 ngày-Bông vẫn sốt. Mẹ cũng đoán được ra bệnh nhưng vẫn cứ phải đưa B đi bác sỹ vì tình hình dịch bệnh đang nhiều. Thế là suýt 1 năm Bông mới lại phải đi gặp BS và gần 1 năm mới lại phải uống kháng sinh.
3 ngày về quê với đủ các hoạt động: viếng cụ, khoanh tay làm lễ cúng tam tuần cho cụ vào lúc khuya ( Con gái thấy mọi người khoanh tay thì cũng đứng khoanh tay, các bà ở ngoài ai cũng chỉ và khen ngoan), đưa cụ ra đồng…cộng với việc không ngủ được. Khi ai hỏi con: cụ đâu rồi? thì con bảo: cụ mất rồi, rồi tự nói là con phải ngoan, cụ phù hộ cho nhưng đôi lúc đang lễ cụ lại khóc và nói: sợ cụ. Đây là cái ảnh dì Nhung vừa gửi cho mẹ
2 đêm về HN Bông ngủ li bì trong cơn sốt, người lúc nào cũng nóng hầm hập. Tội nghiệp con gái mẹ, ốm nhưng mà ngoan vô cùng, sốt cả đêm nhưng nằm ngoan như cún ngủ hoặc nếu không ngủ thì mở mắt nằm đấy, khi buồn tè thì gọi bố cho đi tè. Mẹ thì quá mệt nên không thể thức được nhiều, chỉ theo phản xạ kiểm tra con, khi sốt thì lại cho uống hạ sốt, uống nước điện giải…Đúng là mẹ cũng quá mệt, chắc phải nhiều ngày mới bình thường được. Mẹ mong Bông mau khỏe để lại là một em bé “kiên cường” với việc đi học, đi chơi như bác Thủy đã ngưỡng mộ phong cho.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét