Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012

!!!!(4/1/2007)


Chuyện không có j mà lại thành có j. Bắt nguồn từ xử sự của một đứa không còn là trẻ con nữa. Đã chẳng làm được j lại còn thiếu suy nghĩ, hành động nông nổi, vớ vẩn, gây mất đoàn kết... Bực không chịu được!
Nhưng sâu xa, gốc rễ của vấn đề chính là cách ứng xử của người lớn trước tình huống này?! Vấn đề sẽ chẳng có j nếu như hiểu và thông cảm cho nhau. Đã là người trong một nhà tại sao không làm được điều đó? Chấp nhặt nhau từng câu một để làm j?! Tính Mẹ mình thì Cậu lạ j nữa? Nếu không đồng tình và ủng hộ một đứa quá thiếu suy nghĩ thì điều này không thể xảy ra?
Cái sự ấm cúng đã duy trì được mấy chục năm nay vậy tại sao k trân trọng? Nói thật, nếu mình ở nhà hoặc nếu mình ở địa vị giải quyết vấn đề thì mình k bao giờ để điều này xảy ra. Cái chấp nhận mà Cậu vui vẻ nói, đó chỉ là cái nhìn quá trước mắt.... Mà trong những vấn đề như thế này k thể đơn giản suy nghĩ như thế được. Phải nhìn được những cái về lâu về dài. Nếu để tình trạng này kéo dài sẽ chỉ làm cho tất cả mọi người trong gia đình lớn càng ngày càng xa cách. Tự nhiên thấy chán hết cả người. Nhất định cuối tuần mình sẽ có ý kiến gay gắt và thẳng thắn về vấn đề này. Mình sẽ nói để Cậu nhìn được ra vấn đề. Mình hy vọng và mong muốn chuyện này sẽ chấm dứt! Gia Đình!
!!!!!!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét