Ốm đau đã nhiều nhưng chưa bao giờ mẹ ốm trong tâm trạng tồi tệ và u ám thế. Những ngày tồi tệ nhất đã đi qua nhưng sẽ chưa thôi ám ảnh mẹ. Mẹ cứ bị luẩn quẩn, loanh quanh thành ra đêm chẳng ngủ được, mà cứ chợp mắt được thì lại mơ…mơ sợ lắm. Có lẽ phải khi nào đi tham gia cái Lễ kia với mẹ Lan thì mẹ mới có thể nhẹ nhàng hơn được một chút…
Nghỉ ở nhà gần 1 tuần, quẩn quanh với đủ thứ suy nghĩ, dằn vặt…bố cũng ở nhà theo với mẹ. Và cũng may bên cạnh mẹ luôn có những người bạn giúp mẹ vững tin hơn, bố cũng phải công nhận là mẹ có những người bạn thật tốt. Cô Lan béo, mẹ Lan điên bên cạnh mẹ trong lúc mẹ sợ hãi và rối bời nhất, mẹ Yến cho mẹ cảm giác nhẹ nhàng; bình yên, bác Thủy khiến mẹ xúc động nhường nào khi xuất hiện với hình ảnh mồ hôi mồ kê đẫm cả áo mà chẳng nghỉ ngơi j cả lại đi làm gà và nấu cháo cho mẹ ăn...cũng chính vì thế mà mẹ cố gắng ăn nhiều hơn. Cộng thêm sự quan tâm hỏi han của mọi người trong công ty. Bà Quy, bác Toàn, cô Nga, cô Thùy, cô Yến…mỗi một người đến chơi nói chuyện là mẹ lại cảm thấy đỡ nặng nề hơn…
Đây là một cái hạn lớn trong đời của mẹ…mẹ không bao giờ muốn…nhưng cũng tại bố mẹ mà ra. Sự thể như thế Bố mẹ cũng hoàn toàn không muốn…không muốn một chút nào…nhưng BM buộc phải làm vì không còn lựa chọn khác…chỉ mong những điều tốt đẹp nhất cho các con.