Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2008

vuivui


Sáng nay rất chi là buồn cười nhá. Mình ăn xong 01 bát phở, mình nóng đổ mồ hôi, hình như nó tác động đến 1 số dây thần kinh nên mình chẳng nhớ j nữa, cứ thế là phóng xe đi. Ra đến đường cứ thấy mình lạc lõng, hoá ra là quên đội mũ bảo hiểm. Đang loay hoay tìm chỗ đỗ để đội mũ thì Yến điên đi qua bảo: con điên...mình vẫn cứ lơ ngơ 1 lúc mới nhận ra Yến điên?
Vừa đến cơ quan thì bà chị alo rủ đi cafe, je je. Đi cafe lại có quà mới sướng chứ, món quà có vẻ là rất okie...Hàng cafe cạnh hàng bán đồ chơi trẻ em, thế là mình mua cho Nhím 1 em búp bê. 1/6 này Nhím có 1 bộ xếp hình và 1 em búp bê rồi. Chắc nàng ta thích lắm, quả này cô Trà lại được thơm mòn má đây.
Về đến cơ quan đọc entry mới của Yến thấy lâng lâng khó tả...
Rồi lại được khen là dạo này béo, mà lời khen này là hơi bị chính xác đấy. Chả là chú phó tổng mới đi biệt phái khoảng 2 tuần, chú gặp lại mình và nói thế..
Những niềm vui cứ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2008

ăn uống


Tạm thời vứt cái vụ SCR lại đã, viết về cái sự ăn uống cho nó có mùi ẩm thực
. Dạo này ngày chỉ được ăn có 1 bữa cơm thôi. Chẳng phải vì lạm phát, vì giá cả leo thang hay vì thu nhập kém mà phải ăn uống đạm bạc...suy cho cùng là vì cái sự lựa chọn của bản thân. Đôi khi người ta phải đặt mình vào một sự lựa chọn nào đấy để tìm cho mình một phương pháp tối ưu.

Thời gian gần đây lại thấy ăn mì tôm hộp ngon ghê gớm. Sự thật là như thế, hồi mới đầu mình k nuốt nổi thế mà bây giờ mình ăn đến giọt nước cuối cùng
. Ai nhìn vào mồm cũng bảo: Nhìn Trà nó ăn mì tôm ngon thế! Vâng! Em ăn j chẳng ngon, kể cả những thứ không ngon, kể cả khi đã no nê nhưng nhìn e ăn vẫn cứ ngon… Mà đúng thế thật. Có lẽ ông trời sinh mình ra là đã gắn bó và duyên nợ với cái nghiệp ăn uống. Thế nên những câu chuyện li kì hấp dẫn nhất cũng đều gắn với ăn uống, ke ke.

Vì là buổi trưa chỉ ăn uống thế thôi nên sáng ra là cứ phải ăn thật no và đủ chất. Thường thì mình ăn phở hoặc bún móng giò (cái thứ này dễ ăn mà lại nhiều chất và nhiều…
). Có sáng mình lại chơi một bát bánh chay, 1 túi xôi và ăn thêm mấy miếng chè bà kho, kỷ lục ăn đồ ngọt của mình cũng khá cao (nghe bảo ăn đồ ngọt nhiều là sẽ sinh con trai). Trưa nay ăn mì cũng thấy ngon ngon quá cơ, vừa ăn vừa nghĩ ăn xong sẽ ăn thêm 1 gói phở nữa. Thế cơ mà ăn xong thì hoa quả đã sẵn sàng, lại làm hiệp 2 rồi chăn chiếu để ấp ủ những giấc mơ ngọt ngào và nhằm đảm bảo sức khoẻ, tái sản xuất sức lao động để phục vụ cơ quan, đơn vị và đoàn thể…Phải mỗi cái tội không chịu được điều hoà nên cứ dặt dẹo suốt.

Kể ra nhiều lúc cũng thèm và nhớ cơm da diết nhưng mình quyết nói không với cái thứ cơm hộp lùng nhùng, có mỗi cái hộp mà lây nhây mỗi thứ một tý, rồi thì mùi mắm, mùi hành mà chẳng biết quá trình chế biến rồi vận chuyển có thêm j nữa k…ôi, mình nhìn đã chẳng muốn ăn rồi.


Buổi chiều đã đến, một số thứ đồ ăn đang mời gọi mình, cũng khá là hấp dẫn đấy, but giờ thì mình tạm gác lại công cuộc ăn uống để bắt tay vào những việc khác. Thế chứ, đời còn nhiều việc để làm, sống đâu phải chỉ để ăn, khẩu hiệu là: không được để cái sự ăn nó chi phối mình hay nói như bà mình: miếng ăn rất quý nhưng cũng rất là coi thường”

Thứ Năm, 22 tháng 5, 2008

Hành trình của em SCR và việc phải giải quyết dứt điểm trong tuần


Hành trình của em í là từ Hà Nội lộn về Hưng Yên rồi lại ngược lên Hà Nội lưu thông. Nay e í có một số vấn đề, em í tiêu thụ xăng một cách dã man, mỗi lần về đến nhà mình dựng xe là mùi xăng nồng nặc, xót hết cả ruột, thời buổi đắt đỏ, giá xăng dầu tăng từng ngày, trong khi Nhà nước hô hào tiết kiệm các loại nhiên liệu thì mình lại đi ngược lại với chủ trương...k được, phải giải quyết. Vấn đề thứ 2 là mỗi lần phanh là kêu ken két, nghe cứ ghê hết cả người…Mình muốn giải quyết dứt điểm vấn đề này từ lâu rồi nhưng mình cũng chẳng biết j, mang về NQ thì anh mình bảo phải mang ra HN. Muốn làm ở HN thì lại phải hỏi xem nguồn gốc của nó ở đâu. Hôm nay đã hỏi được nguồn gốc của nó là ở 75-77 Khâm Thiên- đúng cái chỗ hôm j mình ra hỏi trước khi mua. Muốn đứng phắt dậy để đi nhưng lại nghĩ đi một mình thì chả biết mô tê j có khi lại bị bắt nạt. Gọi ông anh thì đang bận, hẹn ngày mai, ừ thì mai, cố nốt ngày nay. Kiểu j thì kiểu mình cũng phải đi trong tuần này. Tính mình nó thế, có việc là cứ phải làm ngay, k muốn nói rồi để đấy, dần dứ từ ngày này qua ngày khác…
Đấy, mua phải cái thứ "nạ dòng"nó khổ thể đấy??? hu hu
Giờ đi cái đã, để đây, mai viết tiếp....

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2008

10/05/2008


Chả hiểu thế nào mà ăn uống tốt nhưng vẫn cứ gầy, nói ra thì ai cũng phải khâm phục khả năng của mình trong lĩnh vực ăn uống
, nhoằng 1 cái ra ngoài vào giữa buổi chiểu mà mình ăn hết 1 cốc karamen, 1 cốc sữa chua, 1 ly kem tươi và 1 cốc chè thập cẩm. Về nhà vẫn ăn cơm như thường. Ngủ cũng tốt thế mà vẫn cứ gầy, cũng chả cân đâu nhưng thước đo rõ ràng nhất là cái thắt lưng da, sáng nay vừa phải cắt đi 2centimét rồi, hu hu.
Dạo này quyết định ở lại buổi trưa ở cơ quan, âu cũng là xuất phát từ những lý do bất đắc dĩ, nói chung là cứ làm cho mình cảm thấy thoải mái là được. Ấy thế mà ở lại rồi lại thấy vui mới chết chứ, mặc dù ăn uống đạm bạc một chút nhưng mà vui. Tại vì là ở khu này chẳng có j mà ăn cả, xuống đường thì ngại nắng nôi. Mình đã vào siêu thị sắm sửa chuẩn bị đồ nghề để ở lại: từ cái khăn mặt cho đến cái chăn mỏng rồi thì lương thực dự trữ, được cái ở lại được ngủ từ 12h, sau khi ăn uống tráng miệng no say. Thôi thì sáng cứ chịu khó ăn uống cho đủ chất là được, he he
Hôm qua ngồi nhắn tin vớii một người bạn lâu không gặp, thấy trong mình có một cái j đó thoải mái, cảm giác ngày cũ ùa về vì thế nên dù có những điều không vui khác thì cũng vẫn ngủ được…
Tobe continous