Đi cafê chiều thật thú vị. Có lẽ nếu không đi thì mình không thể hình dung được rằng buổi chiều dân tình lại đi café tấp nập không kém j những buổi tối đẹp trời… Nhưng cũng có thể chỉ nơi đây mới có được cái không khí ấy: mặc cho những xô bồ ngay ngoài phố, mặc cho cơn bão giá đang hoành hành Hà Nội, mặc cho những lo toan ngay nơi đầu ngõ…như tách bạch hẳn, mọi người đến đây vẫn được hưởng cái không khí trong lành (như ở chốn quê) với sự yên tĩnh, với thiên nhiên cây cỏ, với tiếng chim hót ríu ran…chả thế mà có đứa đang chán ơi là chán lại có thể nhanh chóng quên hết và lại cười giòn giã…
Gặp lại những người bạn lớn - những người bạn lâu ngày không gặp, xuất phát từ sự quý mến nên mình nhanh chóng tìm lại được cảm giác gần gũi, thân quen và thoải mái… đúng như mình nói: những tình cảm trong sáng thì mãi mãi không mất đi và cũng không “chuyển hoá từ dạng này sang dạng khác”
Đây là bữa ăn nhẹ buổi chiều của mình đây, trộm vía dạo này ăn uống được, ăn xong lại tráng miệng một cốc cacao nóng, có lẽ vì viêm họng phải uống nóng nên cả 2 ae đều ngắc ngoải với món cacao ngọt đến nhao nhược cả người, mấy em ở đây thật là hào phóng trong thời buổi đắt đỏ.
Đều là những người bận rộn, vì ai cũng có cuộc sống riêng với những trách nhiệm khác nhau nên mình đã là người chủ động kết thúc. Sau đó 2 ce lên M2 ngắm nghía, mùa hè năm nay chưa vào đó lần nào. Mình mua được 02 cái áo phông hơi bị được but chỉ có 1 cái cho mình thôi nhá.
Về đến nhà nàng Tít chạy một mạch xuống: chị Trà ơi, lên đây e báo cho chị 1 tin vui….e được giữ liền 04 chức: lớp trưởng, lớp phó, tổ trưởng, quản ca. Chị Trà: Ôi, giỏi thế, hoành tráng quá… đây đúng là tin vui của cả gia đình rồi…và động viên...
Vừa nói trộm vía ăn được thì sáng nay bụng cứ đầy đầy, chẳng muốn ăn phở thế là mua một bọc bánh mì Hải Phòng, đến cơ quan sớm 30’, mời gẫy lưỡi mới được 2 cái, còn lại thì mình ăn như một nghĩa vụ vì sáng nay mình bị một pha kinh khủng, đến cơ quan gột rửa mãi vẫn còn thấy kinh.